Anh ta đã hết giận từ lâu. Nếu Alice đến những nơi như thế này, thì hoàn toàn không cần phải lo lắng. Anh ta cho rằng những công ty không kiếm được tiền và nhà vệ sinh công cộng ven đường chẳng có gì khác biệt. Vậy thì những người ở đây cũng chẳng khác gì những kẻ lang thang trên đường phố New York.
Alice sẽ yêu một kẻ lang thang ư? Rõ ràng là không. Cô ấy rất ngưỡng mộ kẻ mạnh. Thích người giàu có, thích người đẹp trai, cũng thích người có cơ bắp vạm vỡ.
Những người ở đây đều thật buồn cười, nghèo cũng phải tỏ ra sành điệu, bất kể nam nữ đều ăn mặc chải chuốt cẩn thận, toàn đồ giả, để lộ những logo nổi bật. Chiếc đồng hồ mà trên thế giới chỉ có ba chiếc, anh ta đã nhìn thấy tám chiếc ở đây. Mà một trong số đó đang nằm trong tủ đồng hồ của anh ta.
Khương Nguyệt Trì đi đến, cầu xin anh ta giúp đỡ. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta nở một nụ cười bất lực: “Giúp thế nào? Làm em ở đây à? Anh không mang bao.”
“Anh biết em không nói chuyện đó mà.”
Anh ta giả vờ ngây thơ: “Em không nói sao anh biết.”
Khương Nguyệt Trì biết anh ta cố ý. Anh ta luôn có cách chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu trí này, và rất dễ dàng. Chỉ cần anh ta muốn, cô không thể nào đấu lại anh ta.
Cô đành hạ thấp giọng: “Bạn trai của bạn em hung dữ lắm, em sợ anh ta động thủ, anh đi giúp một tay, kéo anh ta ra đi.”
Thấy cô sắp khóc, đôi mắt đỏ hoe như một chú thỏ con đáng thương. Felix xót xa vuốt ve má cô: “Đừng khóc mà em yêu, lát nữa anh có thể lái xe đưa bạn em đi bệnh viện. Xe thể thao chắc chắn nhanh hơn xe cứu thương.”
…Gã Tây khốn kiếp đó.
Anh ta chắc chắn vẫn còn để bụng chuyện vừa rồi.
Còn việc cuối cùng mọi chuyện kết thúc theo cách đó như thế nào, Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình có lẽ đã say nên ký ức bắt đầu đứt đoạn. Cô lờ mờ nhớ rằng người đàn ông đó đã giơ tay định đánh cô, miệng không ngừng chửi bới.
Nhưng cái tát đó không thể giáng xuống, bởi vì đã bị chặn lại giữa chừng. Felix nắm lấy cổ tay hắn ta, dễ dàng vặn gãy. Khi đối phương ôm lấy cánh tay gãy đau đớn kêu la, anh ta tùy tiện vớ lấy cái gạt tàn bên cạnh, đập liên tiếp vào đầu hắn, ung dung đến mức như đang bổ dưa hấu vậy. Ngay cả động tác đánh người cũng đẹp mắt một cách kỳ lạ.
“Không đánh bạn gái mình, lại đánh bạn gái người khác à?”
Khi cô bạn thân kể lại câu nói này, cô ấy còn nhấn mạnh rằng anh ta nói ra với nụ cười trên môi, nhưng giọng điệu lại có chút âm trầm.
May mắn thay, người đó không bị đánh chết, chỉ bị chấn động não và chảy máu, vết thương phải khâu mười mấy mũi.
Trong phòng khách ở nhà, cô bạn thân khóc không ngừng, liên tục xin lỗi Khương Nguyệt Trì. Khương Nguyệt Trì lắc đầu, nói không sao đâu, cậu đi tắm trước đi, rồi ngủ một giấc thật ngon.
An ủi xong cô bạn thân, cô đứng ngoài cửa lưỡng lự, bàn tay đưa ra không biết có nên mở cánh cửa đó ra hay không. Felix tối nay sẽ ngủ lại chỗ cô. Cô đã sớm dự cảm được điều gì sẽ xảy ra.
Khương Nguyệt Trì lại thở dài, sau khi tự chuẩn bị tâm lý, cô mở cửa bước vào.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn đọc sách, ánh sáng ấm áp dịu mắt. Felix đã tắm xong, lúc này trên người không mặc quần áo, nằm trên giường, chăn đắp ngang eo. Bộ vest của anh ta dính máu, Khương Nguyệt Trì đã mang đi giặt.
Lúc này, anh ta đang cầm máy tính của cô, ngón tay lướt trên bàn di chuột, không biết đang xem gì. Những tia sáng lộn xộn chiếu lên khuôn mặt anh ta.
Khương Nguyệt Trì thầm cầu nguyện, đừng bao giờ là luận văn của cô. Mặc dù bây giờ anh ta không còn là giáo sư của cô nữa, nhưng sâu trong xương tủy cô vẫn còn chút sợ hãi.
Khương Nguyệt Trì có chút chần chừ, không dám tiến lên: “Chuyện hôm nay… cảm ơn anh.”
“Ừm.” Giọng điệu anh ta rất nhạt, không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ đơn giản hai chữ, “Lại đây.”
Không phải giọng ra lệnh, nhưng không cho phép chối từ.
Sự bình lặng trước cơn bão mới là đáng sợ nhất, Khương Nguyệt Trì thậm chí còn mong anh ta có thể nổi giận với mình. Cô hít một hơi thật sâu, lại gần anh ta để làm lành: “Anh đang xem gì vậy?”
Đây là điều cô thường làm và giỏi nhất, chủ động xuống nước. Tay cô vòng qua eo anh ta, khi cúi đầu xuống, mái tóc dài mềm mại lướt qua mu bàn tay anh ta.
Anh ta hơi xoay màn hình máy tính về phía cô, tháo kính: “Tự xem đi.”
Biểu cảm của Khương Nguyệt Trì dần cứng lại: “Sao anh lại …”
Felix rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của cô, ngón tay ấm áp cọ xát sau gáy cô, như đang vỗ về một chú mèo con, cúi xuống ngậm lấy tai cô, vừa l.i.ế.m vừa hôn: “Đồ tốt từ đâu ra vậy, hả? Nhiều tư thế trong này ngay cả anh cũng không nghĩ ra.”
Anh ta hạ thấp giọng nói, âm thanh gần như tràn ra từ lồng ngực, trầm thấp và gợi cảm.
Bầu không khí mờ ám bao trùm căn phòng không biết từ khi nào, cảm giác vừa nóng vừa dính, như nụ hôn của đàn ông. Luôn vội vã đưa lưỡi vào, rồi không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào trong khoang miệng, hận không thể nuốt cả lưỡi bạn vào, nhuộm mùi hương của mình rồi mới nhả ra.