Không đúng, dù sao ngay từ khi đối phương được đưa về, đã tuyên bố ra bên ngoài là con trai cả.
Vì vậy, về mặt pháp lý, hắn ta cũng là con ruột.
Nhưng cuối cùng, đứa con riêng bị đuổi ra khỏi nhà, còn đứa con út không được yêu quý lại trở thành người thắng cuộc.
Felix lắc nhẹ ly rượu, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ bên trong: “Cô biết sự khác biệt giữa kẻ ngu dốt và người thông minh không?”
Cô ngẩng đầu, không hiểu ý. Sự khác biệt giữa kẻ ngu dốt và người thông minh không phải là một người ngu một người thông minh sao.
Anh ta cười rất nhạt: “Kẻ ngu dốt thích tự cho mình là thông minh.”
Khương Nguyệt Trì ngẩn ra: “Là anh giúp hắn …”
Anh ta nhún vai: “Dưới góc nhìn của hắn thì có lẽ là vậy.”
Khương Nguyệt Trì không tin anh ta lại tốt bụng như thế, cô hỏi: “Mục đích anh giúp hắn là gì?”
Felix không nói gì, uống một ngụm rượu, cười đầy hứng thú, trong lời nói mang theo chút chế giễu: “Cái tên ngu ngốc đó, ngay cả chứng khoán cũng không hiểu. Nếu tôi là cha hắn, tôi cũng sẽ để lại toàn bộ gia sản cho đứa con riêng còn có chút đầu óc kia.”
Khương Nguyệt Trì nhìn anh ta, người đàn ông ngẩng mắt lên, đôi mắt xanh thẳm không nhìn vào một điểm cụ thể, đường nét gương mặt góc cạnh hoàn hảo như được điêu khắc.
Sắc bén và lạnh lùng, giờ phút này mang theo nụ cười bất cần, như một mãnh thú đang rình mồi trong đêm.
Trong mắt anh ta tràn ngập sự tự tin tất thắng.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình rất cần phải làm gì đó cho đất nước của mình, cô nghiêm túc nói: “ Tôi nghĩ anh cứ về Mỹ của anh đi, đi hại đồng bào của anh ấy.”
Anh ta vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng: “ Tôi có làm gì đâu, Alice, cô đừng có vu oan cho tôi.”
Một lát sau, anh ta lại cười: “Hay là tôi chuyển quốc tịch về đây nhé?”
Sắc mặt cô hơi biến, tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”
Giọng điệu anh ta nhẹ bẫng: “Dù sao mẹ tôi cũng là người Trung Quốc, mấy hôm trước cha bà ấy, tôi nên gọi là ông ngoại nhỉ? Ông ấy gọi điện cho tôi, biết tôi đến Trung Quốc rồi, muốn gặp tôi một lần.”
Không ngờ anh ta ở Trung Quốc lại có cả họ hàng: “Vậy anh đã đi gặp chưa?”
“Tại sao tôi phải gặp ông ấy?” Anh ta cười hỏi lại.
“À… bởi vì ông ấy là ông ngoại của anh.”
“Alice, cô quá ngây thơ rồi. Cô nghĩ tại sao mẹ tôi lại một mình sang Mỹ, và tại sao lại kết hôn với người cha da trắng già nua của tôi?”
Cô sửa lại: “Cha anh lúc đó chắc cũng mới bốn mươi thôi mà.”
“ Đúng, ông ấy mới bốn mươi, nhưng người phụ nữ đó vừa tròn hai mươi. Hai mươi mốt tuổi thì sinh ra tôi.”
Anh ta nói những chuyện này với giọng điệu không chút gợn sóng, như thể đang kể chuyện nhà người khác. Khương Nguyệt Trì không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên nào cho anh ta.
Bởi vì tuy cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống cuộc sống thanh bần, nhưng cô không thiếu tình yêu thương.
Tình yêu của bà nội đủ để nuôi dưỡng cô khôn lớn.
Tuy nhiên, cha của Felix cũng rất yêu thương anh ta, mặc dù ông ấy liên tục thay vợ, và người sau luôn trẻ hơn người trước.
Mấy hôm trước Michelle nói với cô, cha của Felix đã ly hôn Daisy, mấy hôm sau lại đổi sang một người phụ nữ trẻ đến từ Thái Lan, kém Felix ba tuổi.
Khương Nguyệt Trì nghe mà mắt tròn mắt dẹt: “Ông ta bảy mươi rồi, chỗ đó… còn dùng được không?”
Giọng điệu của Michelle đầy khinh bỉ: “Đầu giường ông ta chất đầy thuốc cường dương, tôi nghi ngờ sớm muộn gì ông ta cũng c.h.ế.t trên giường thôi.”
Tính tình của Michelle hơi nóng nảy, nhưng cô ấy rất tốt với những người mình thích, đặc biệt là Khương Nguyệt Trì.
Cô ấy nói Khương Nguyệt Trì giống như một chú nai con hiền lành.
Sau khi về nước, họ vẫn giữ liên lạc, Michelle thường hỏi cô khi nào trở lại Mỹ, Khương Nguyệt Trì nghĩ, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ sẽ không trở lại nữa.
Nhưng cũng không chắc, lỡ sau này công việc cần phải đi công tác thì sao.
Vì vậy, cô luôn nói: “Em nhất định sẽ liên hệ với chị trước khi đi.”
“Vậy là quyết định nhé. Alice, chị nhớ em lắm, người ở cái nơi quỷ quái này thật đáng ghét.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Nguyệt Trì lại nhớ lại cảnh tượng này, cảm thấy Felix tốt nhất là đừng nhiễm thói xấu của cha anh ta thì hơn.
Chết vì “chuyện đó” không phải là một cái c.h.ế.t vẻ vang, thậm chí còn để lại nỗi đau khó phai mờ cho đối phương.
Cô dời sự chú ý, quay lại câu hỏi ban nãy: “Vậy anh không gặp ông ngoại anh nữa à?”
“Gặp rồi, sau đó thì sao? Ông ấy sẽ khen tôi đã trưởng thành, sẽ tâm sự nỗi nhớ thương mẹ tôi, sẽ nói những năm qua ông ấy sống khó khăn thế nào, rồi lại cố gắng thò tay vào túi tôi, lấy đi thẻ ngân hàng của tôi.” Felix mặt không đổi sắc lặp lại cảnh tượng sau khi gặp mặt, ly rượu đế cao trong tay anh ta được lắc nhẹ nhàng, chất lỏng màu đỏ rượu lướt trên thành ly rồi trượt xuống mượt mà, “ Tôi thì không bận tâm số tiền đó, cứ coi như bố thí cho kẻ lang thang đi.”
Vấn đề then chốt nằm ở đâu chứ?
Khương Nguyệt Trì đương nhiên biết. Felix sẽ không bố thí cho kẻ lang thang.
Anh ta nào phải người tốt.
Vì vậy, anh ta sẽ không đưa tiền cho ông ngoại mà anh ta chưa từng gặp mặt.