Với tư cách là khách, nhân vật chính của bữa ăn này, sự hiện diện của anh ấy dễ dàng bị sự xuất hiện của Felix nén lại thành số 0.
Nhân vật chính rất dễ dàng chuyển thành Felix.
Điều này rất bình thường, anh ta dù xuất hiện ở đâu cũng nghiễm nhiên trở thành tâm điểm.
Nhưng cũng không bình thường.
Đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại.
Khương Nguyệt Trì căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, thậm chí cô còn không biết sư huynh rời đi lúc nào, hay Felix đã "lỡ tay" làm vỡ chiếc cốc nước kia ra sao.
Cô chỉ nhớ anh ta dùng tiếng Anh với giọng điệu ôn hòa nhắc nhở cô: "Đôi dép đó mang đi đốt hoặc vứt đi. Lần tới tôi mà còn thấy nó ở đây, tôi đảm bảo, tôi sẽ khiến cô phải nát bét."
Sau đó anh ta mỉm cười dịu dàng, chào tạm biệt hai vị trưởng bối.
Sau khi anh ta rời đi, dì hỏi cô: "Anh ta vừa nói gì vậy, thơ tình à?"
Không trách dì lại nghĩ đó là thơ tình, bởi lẽ vẻ mặt và giọng điệu khi nói chuyện của người đàn ông quá mức lịch lãm, nho nhã.
Cứ như một quý ông Anh Quốc điển hình vậy.
Khương Nguyệt Trì thầm may mắn vì họ không hiểu.
Nếu không, bị một người đàn ông nói sẽ " làm cô nát bét" ngay trước mặt người lớn.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, Khương Nguyệt Trì đã thấy kinh khủng rồi.
Phản ứng dây chuyền mà chuyện này gây ra không thể kiểm soát được, bà rõ ràng không hài lòng với Felix.
Mặc dù hôm đó anh ta biểu hiện khá chừng mực, dù không thích đồ ăn Trung Quốc nhưng vẫn ăn vài miếng rồi mới đặt đũa xuống.
Trong suốt bữa ăn đều giữ im lặng, thỉnh thoảng có chút bất mãn cũng cười nói bằng tiếng Anh với Khương Nguyệt Trì.
"Người đứng núi này trông núi nọ, xẻ đôi ra có được không?"
Khương Nguyệt Trì tái mặt: "Em... em không có, em không biết trước chuyện này."
Đơn Ôn, người có thể hiểu được, nắm chặt đũa, không nói một lời.
Người lớn tuổi luôn giỏi nhìn thấu bản chất qua vẻ bề ngoài, bà vừa nhìn đã nhận ra sự cứng rắn ẩn sau vẻ ôn hòa, sự tồi tệ trong vẻ mềm mỏng, và sự ngạo mạn, dồn ép trong chiến thuật lấy lùi làm tiến của anh ta.
Hoàn toàn trùng khớp với ấn tượng đầu tiên của bà về anh ta.
— Không phải đồ tốt lành gì.
Bà mong Nguyệt Trì có thể tìm được một người chồng tốt, có thể bảo vệ và đối xử tốt với cô.
Thậm chí cô không kết hôn cũng không sao.
Chỉ cần cô sống tốt.
Dù sao thì cô đã đủ khổ rồi. Từ nhỏ đã mất cha mẹ, luôn bị bắt nạt.
Hồi bé bị người ta ném bùn, gọi là đứa con hoang không cha không mẹ.
Một mình đứng đó, khao khát nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa vui vẻ chơi đùa cùng nhau, còn cô thì bị cô lập, níu chặt góc áo không biết làm gì.
Cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ nhặt những cục bùn mang đầy ác ý ném về phía mình trên đất, tự mình vui vẻ ngồi xổm nặn lâu đài.
Mỗi lần bà tìm cô về nhà ăn cơm, cô đều lấm lem bùn đất khắp người, cả tay và mặt.
Nhưng cô không hề khóc, ngược lại còn cười tủm tỉm giơ lâu đài trong tay cho bà xem: "Sau này nhất định con sẽ xây cho bà một căn nhà thật lớn như thế này."
Cô là đứa trẻ lớn lên trong gian khổ, bà không muốn cô cũng đi vào vết xe đổ của dì.
Người đàn ông kia điều kiện có ưu việt đến mấy thì sao, cũng không thể thay đổi được sự kiêu ngạo hống hách của anh ta.
Anh ta đối xử với Nguyệt Trì cứ như sai bảo một nô lệ thấp hèn.
Bà đương nhiên đau lòng.
Đã có tấm gương của con gái, bà dù thế nào cũng không muốn Khương Nguyệt Trì cũng có một cuộc đời như vậy.
Nghĩ đến những lời bà đã nói với mình, Khương Nguyệt Trì thở dài không ngớt.
Bà không can thiệp vào quyết định của cô, chỉ nhẹ nhàng bày tỏ quan điểm của mình.
Nhưng Khương Nguyệt Trì có thể nhận ra, bà phản đối cô và Felix ở bên nhau.
Cái tên tây lông đáng ghét này, không thể giả vờ tốt hơn một chút trước mặt người lớn được sao.
Cô giờ cứ như một người chồng bất lực trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Trong sự lựa chọn của mối quan hệ này, cô đương nhiên sẽ chọn bà.
Để không cho Felix đến nhà nữa, Khương Nguyệt Trì đành phải ra tay trước, cô đi tìm anh ta.
Cô không nói cho anh ta biết những lời bà đã nói với mình.
Cô nghĩ, anh ta thông minh như vậy, chắc chắn có thể nhận ra bà không thích anh ta.
Có quá nhiều người thích anh ta rồi, nên việc có vài người không thích cũng là chuyện bình thường.
Khương Nguyệt Trì không báo trước cho anh ta biết mình sẽ đến, nên không ngoài dự đoán, cô bị chặn lại ở quầy lễ tân.
Có lẽ những lời tương tự đã được vô số người sử dụng, nên khi lễ tân nghe cô nói: "Vậy phiền mấy cô giúp tôi chuyển máy đến văn phòng Tổng tài, nói là tôi là bạn gái của ông Thịnh."
Dù cạn lời, nhưng đạo đức nghề nghiệp vẫn giúp cô giữ nụ cười đúng mực: "Xin lỗi cô, muốn gặp ông Thịnh cần phải đặt lịch hẹn trước."
Khương Nguyệt Trì chợt nhận ra, có lẽ vì bình thường muốn gặp anh ta quá dễ dàng, suýt chút nữa cô đã quên mất thân phận và địa vị của người đàn ông này là điều cô có dấn chân lên cũng chẳng thể với tới.
Tuyệt đối không phải một nữ sinh bình thường như cô có thể tùy tiện dính dáng.
Có lẽ trong mắt họ, cô đã bị gắn mác "gái đào mỏ" rồi.
Ừm... dù sao thì cũng gần đúng.