Đèn Pha Lê

Chương 157

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Kiểu làm này là bất kính với người đã khuất.”

Tiếng cười khẩy không quan tâm của anh vọng đến từ phía sau, anh cắn lên cổ cô: “Có gì mà bất kính? Tang lễ đã kết thúc rồi. Anh đang ở trong phòng riêng của mình. Hắn ta nên cảm ơn anh mới phải, sau khi c.h.ế.t vẫn còn được xem một cảnh tượng sống động và đầy sắc dục như thế này.”

Được rồi, cô đã lo lắng quá nhiều, anh ta căn bản không có lương tâm.

Đến cả trưởng bối của mình anh ta còn chẳng tôn trọng, c.h.ế.t tiệt, cô vậy mà lại nghĩ anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Felix không nói gì thêm, anh lập tức quay đầu xe, phớt lờ quy tắc giao thông cấm quay đầu ở đây.

“ Tôi đưa cô về nhà.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, “Alice, lựa chọn là do cô tự đưa ra, và cơ hội cũng chỉ có một lần này. Kể từ hôm nay, tôi sẽ làm theo ý cô muốn, xóa bỏ mọi thông tin liên lạc, không tìm cô nữa. Tương tự, chúng ta sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào.”

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại dưới tòa nhà chung cư của cô.

Cô nghe thấy tiếng khóa cửa xe bên cạnh mình mở ra.

Và giọng điệu bình thản đến mức không chút d.a.o động của Felix.

Trong màn đêm, khuôn mặt nghiêng của anh lạnh lùng như một lưỡi d.a.o sắc bén ánh lên hàn quang.

“Tạm biệt, hy vọng cô có thể tìm được một con ch.ó ưng ý, Alice yêu quý của tôi.”

Cô nuốt xuống cảm xúc phức tạp, suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Mặc dù lời nói của anh có hơi khó nghe, nhưng tạm coi đó là một lời chúc phúc vậy.

“Cũng chúc sức khỏe, Giáo sư Felix.”

Chiếc siêu xe không hề chững lại mà tăng tốc rời đi ngay lập tức.

Cô nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, đoán rằng anh chắc chắn đã đạp ga hết cỡ.

Đúng như lời anh nói, sau hôm đó bọn họ quả thực không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.

Những chuyện về anh chỉ thỉnh thoảng cô mới thấy trên tin tức.

Anh chưa từng lộ mặt ở trong nước, những bức ảnh được dùng trong các bài báo vẫn là bóng đen mờ ảo.

Danh tiếng của anh ngày càng lẫy lừng, người hâm mộ và người theo đuổi cũng ngày càng nhiều. Thậm chí còn có những siêu mẫu táo bạo chủ động tỏ tình với anh trên các nền tảng công khai.

Đương nhiên, màn tỏ tình phô trương này không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Tương tự, Khương Nguyệt Trì cũng có một cuộc sống trọn vẹn của riêng mình.

Kể từ khi rời khỏi Felix, vận đào hoa của cô cũng nhanh chóng nở rộ.

Bản thân cô vốn đã rất ưu tú.

Tính cách dịu dàng, ôn hòa, nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn và kiên nhẫn với bất cứ ai. Làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm.

Lại còn xinh đẹp.

Mấy ngày trước có một cậu em khóa dưới thổ lộ với cô, ấp úng đưa thư tình và bó hoa hồng.

Cô nhẹ nhàng từ chối, nói rằng tạm thời cô chưa có ý định yêu đương, muốn tập trung hoàn thành việc học trước.

Cậu em khóa dưới đỏ mắt rời đi, cô đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi.

Thật đáng tiếc, trai trẻ không nằm trong gu của cô. Cô thích gu đàn ông trưởng thành, tốt nhất là kiểu mạnh mẽ, có khả năng tuyệt đối kiểm soát mọi thứ, và còn phải nghe lời cô nữa.

Chỉ là để tìm được người đồng thời đáp ứng được mấy điểm này thì quá khó.

Nhưng không sao, cô còn trẻ, điều quan trọng nhất lúc này không phải tình yêu, mà là việc học của cô, và bà nội.

Không khí văn phòng gần đây rất ảm đạm, tất cả là do Tổng giám đốc Lưu, người cả ngày ủ rũ không thiết tha gì.

Nghe nói nhà đầu tư lớn nhất đã cắt vốn, ngay cả điện thoại cũng lười nghe, hôm nay gọi lại thì phát hiện số đã bị chặn.

Chị đồng nghiệp cứ kéo cô vào kể chuyện, cô không muốn nghe cũng phải nghe.

Cô thờ ơ gật đầu: “Thế à.”

Người mang đầu tư đến cho công ty của Tổng giám đốc Lưu là Felix, Khương Nguyệt Trì sớm đã nhận ra, mỗi lần anh nhìn Tổng giám đốc Lưu đều giống như đang nhìn một con chó.

Lần trước anh còn cầm bản kế hoạch mà Tổng giám đốc Lưu mất mấy tháng trời để viết ra, cười hỏi ông ta: “Đây là bài tập về nhà ở mẫu giáo của con trai ngài sao? Khá lắm, cảm giác như trình độ của học sinh tiểu học vậy.”

Cô tin chắc rằng anh đồng ý đầu tư cho công ty của Tổng giám đốc Lưu chỉ để tiện bất cứ lúc nào cũng có thể đến văn phòng tìm cô gây khó chịu.

Mất đi mục đích duy nhất, đương nhiên anh sẽ không tiếp tục đổ tiền vào đó.

Còn về số điện thoại anh để lại, rất có thể là của một cấp dưới vô tội nào đó của anh. Tóm lại sẽ không phải số riêng của anh.

Năm mới tuy đã qua, nhưng không khí Tết vẫn còn vương vấn.

Khương Nguyệt Trì tìm được một công việc cố định, đó là làm phiên dịch riêng cho chú Cố.

Công ty của ông ấy vốn dĩ có bộ phận phiên dịch, trước đây do sự điều chuyển vị trí và các yếu tố bên ngoài nên cô mới được chị đồng nghiệp giới thiệu tạm thời đến đó một ngày.

Có lẽ thấy cô chăm chỉ cố gắng, lại được chị đồng nghiệp kể rằng cô mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đã sống với bà nội, nên chú Cố mềm lòng đã trả lương cao, để cô làm phiên dịch riêng cho mình.

Khương Nguyệt Trì là người biết ơn, cô rất cảm kích ông ấy.

Đèn Pha Lê

Chương 157