Đèn Pha Lê

Chương 164

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Anh ta thiếu lịch sự, điều này bắt nguồn từ tính cách tồi tệ của anh ta. Nhưng anh ta lại có một sự giáo dưỡng cực kỳ tốt, bởi vì anh ta sinh ra trong một gia đình quý tộc danh tiếng.

Vì vậy, dù vừa trải qua những chuyện vừa nãy, lúc này anh ta hoàn toàn không thể hiện bất kỳ điều gì khác thường.

Khi anh ta không biểu lộ cảm xúc, ngược lại còn toát lên vẻ nho nhã thanh cao. Khoảng cách đó khiến anh ta và người khác cách xa nhau như cả một Thái Bình Dương.

Dĩ nhiên, ngoại trừ vết tát không thể che giấu trên mặt khiến anh ta trông có vẻ hơi lúng túng.

Theo thời gian, nó lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Brian đảo mắt, ngây người hồi lâu.

"Felix, anh bị làm sao thế này..."

Nếu nói anh ta biến mất lâu như vậy là đang l. à.m t.ì.n.h với phụ nữ ở đâu đó, Brian cũng thấy bình thường.

Nhưng kết quả hiện tại rõ ràng quỷ dị đến mức lật đổ nhận thức trước đây của anh ta.

Phải biết rằng, từ khi anh ta và Felix quen nhau bao nhiêu năm nay, Felix luôn là người bắt nạt người khác.

Xuất thân cao quý và tính khí tồi tệ đã tạo nên một tên tinh hoa thượng lưu thối nát.

Trung Quốc có câu "nhân chi sơ tính bản thiện". Nhưng cái xấu của Felix thì đã mang từ trong bụng mẹ.

Brian hỏi: "Mặt anh bị làm sao vậy?"

Felix thản nhiên, ngồi xuống chiếc ghế sofa trống đối diện Khương Nguyệt Trì.

"Không nhìn ra sao, tôi dùng mặt mình tát người khác một cái đấy."

Khi nói lời này, ánh mắt anh ta rõ ràng đặt trên người Khương Nguyệt Trì. Đôi mắt cười như không cười.

Kẻ gây tội thì làm ngơ, cầm cốc sữa nhấp từng ngụm nhỏ.

Chú Cố làm sao lại không nhận ra trong nửa tiếng vừa qua, tâm trạng của cả hai người đều đã thay đổi rõ rệt.

Đặc biệt là vị Aaron này, từ lúc tới giờ, anh ta chưa từng liếc nhìn mình lấy một cái.

Sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương tủy anh ta, trong mắt anh ta, tất cả mọi người đều là rác rưởi chờ được thu gom vào cùng một bãi rác.

Dĩ nhiên, ưu điểm duy nhất có lẽ là anh ta đối xử công bằng với tất cả. Ở chỗ anh ta không có phân biệt sang hèn, tất cả đều được gọi chung là phế vật.

Còn về Brian, mặc dù không biết tiếng Trung, nhưng thái độ khá tốt, lúc nào cũng tươi cười.

Chú Cố không yên tâm lắm, hỏi Khương Nguyệt Trì: "Anh ta... không làm gì con chứ?"

Khương Nguyệt Trì nói: "Con không sao, anh ta không làm gì cả."

Ngược lại, chính cô mới là người đã tát anh ta một cái.

Chú Cố thở phào: "Không sao là tốt rồi. Con cứ tránh xa bọn họ ra một chút, mặc dù chú muốn hợp tác với họ, nhưng những người này... đều không phải là người tốt."

Còn cụ thể là không tốt ở điểm nào, chú Cố không nói rõ.

Khương Nguyệt Trì theo bản năng liếc nhìn Felix một cái.

Nghe thấy có người công khai bàn tán về mình, anh ta lại chẳng có phản ứng gì.

Lúc này, anh ta vắt chéo chân, chiếc kính gọng vàng đã đeo lên, một tay chống cằm, đang lật xem cuốn sách trong tay.

Giờ trông anh ta rất nho nhã.

Ừm, thanh lịch nhưng khốn nạn.

Khương Nguyệt Trì dời mắt đi, có lẽ chú Cố vẫn chưa biết Felix có thể nghe hiểu tiếng Trung. Để không cho chú ấy nói tiếp và chọc giận Felix, cô bèn chuyển chủ đề: "Chú Cố, hay là mình nói chuyện công việc trước đi, đừng để đối tác đợi lâu quá."

Nghe cô nhắc nhở, người đàn ông mới nhớ ra chuyện chính.

Có sự xuất hiện của cô, cuộc nói chuyện mới tiếp tục được.

Khương Nguyệt Trì không nhanh không chậm phiên dịch.

Trình độ phiên dịch của cô thực ra khá bình thường, dù sao cũng không phải chuyên nghiệp.

Vì vậy, một số nội dung không thể diễn đạt một cách chính xác.

Felix cười khẩy một tiếng, kịp thời lên tiếng nhắc nhở: "Là năm phần trăm. Đồ ngốc."

Ánh mắt anh ta thậm chí còn không rời khỏi cuốn sách trong tay. Điều này há chẳng phải chứng tỏ, anh ta vẫn luôn lắng nghe cuộc trò chuyện của họ một cách yên lặng? Nếu không thì tại sao anh ta có thể nhanh chóng và chính xác chỉ ra lỗi sai và sơ hở trong lời nói của cô như vậy.

Khương Nguyệt Trì mím môi, cái ý nghĩ kỳ lạ chợt nảy ra trong đầu lại khiến cô cảm thấy... Felix tồi tệ đến thế mà hóa ra cũng có một mặt đáng yêu.

Vờ như đang đọc sách, giả vờ mình không quan tâm.

Ừm... dĩ nhiên, rất có thể là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Khương Nguyệt Trì nói một câu "sorry".

Brian cười nói: "Không sao đâu, là do tôi phát âm không chuẩn lắm, thực ra tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ của tôi, tôi lớn lên ở Nga."

"Nga?" Khương Nguyệt Trì đột nhiên có một cảm giác quen thuộc với anh ta, "Quê tôi rất gần Nga."

Brian tỏ ra hứng thú, ngồi thẳng người, đọc ra một địa danh.

Cô gật đầu: " Đúng vậy, chính là chỗ này."

Brian cười nói: " Tôi từng đến đó rồi, tôi có một người dì lấy chồng ở bên ấy."

Có lẽ vì có mối liên hệ này, Khương Nguyệt Trì không còn cảm giác kháng cự lịch sự như trước nữa.

Nhưng với điều kiện, anh ta đừng cứ cúi người nói chuyện với cô.

Cô thật sự rất lo lắng cổ áo sơ mi hơi mở của anh ta sẽ bị lộ ra. Cô thề, tuy cô thích cơ ngực, nhưng không phải của ai cô cũng thích.

Ừm... ít nhất là cô không thích người có lông ngực.

Hôn thì đầy miệng lông, nằm lên cũng thấy cộm.

Đèn Pha Lê

Chương 164