Đèn Pha Lê

Chương 170

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mọi thứ xảy ra trong mơ khiến cô mất một lúc lâu mới định thần lại. Đây chỉ là một giấc mơ, thậm chí chỉ là một giấc mơ do cô tự tạo ra. Thế mà lại khiến cô...

Khương Nguyệt Trì cảm thấy có điều gì đó bất thường, cô đành cam chịu kéo tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần lót và đồ ngủ sạch sẽ, định đi vào phòng tắm.

Thế nhưng khi cô bước vào, lại nhìn thấy mình trong gương.

Khuôn mặt cô đỏ như một quả đào chín.

Cô hy vọng Felix có thể trở thành "chó con" của mình, là vì sự khác biệt quá lớn về thân phận và địa vị xã hội giữa hai người. Thậm chí điều này đã không còn có thể dùng hai từ " khoảng cách" để đơn giản hình dung được nữa.

Nhưng lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu ra mình muốn gì.

Cô muốn Felix. Cô muốn có được anh ta.

Điều này có vẻ rất tham lam. Sẽ tham lam ư?

Nhưng tình yêu vốn dĩ là ích kỷ.

Nếu anh ta không trở thành "chó con" của cô, cô sẽ mãi mãi lo lắng anh ta chỉ tạm thời thuộc về mình. Dù sao cô cũng chẳng có ưu thế gì, để anh ta mãi mãi ở bên cạnh mình.

Chỉ có duy nhất một thứ, một tình yêu mà đối với Felix là không đáng nhắc tới.

Anh ta yêu cô, chỉ vậy thôi.

Biết tin Khương Nguyệt Trì đã về Mỹ, Lục Nham lại mời cô đi gặp mặt.

“Chúc mừng cô nhé, lần này sau khi tốt nghiệp, cơ hội việc làm sẽ nhiều hơn.”

Khương Nguyệt Trì cười chấp nhận lời chúc phúc của anh, và đưa ra món quà cô đã chuẩn bị cho anh. Một ít đặc sản quê nhà của cô, lần này để mang sang đây, cũng coi như đã tốn không ít công sức.

“Lạp xưởng bà tôi tự làm, tiếc là không mang được nhiều.”

Lục Nham mắt sáng rỡ: “Cảm ơn cô, tôi rất thích món này.”

Khương Nguyệt Trì cười nói: “Thích là được.”

Hai người nói chuyện phiếm một lát, Lục Nham bắt đầu quan tâm đến tình cảm của cô: “Lần này về nước gia đình cô có giục cô đi xem mắt không?”

“Đương nhiên.” Nụ cười của cô có chút bất đắc dĩ, “ Nhưng kết quả đều không tốt lắm.”

“Không hợp sao?”

Cô lắc đầu: “ Tôi không đi xem.”

Lục Nham chợt hiểu ra: “Vì con ch.ó con lai của cô à? Sợ nó ghen?”

Trời ơi. Khương Nguyệt Trì gần như muốn đưa tay bịt miệng anh ta ngay lập tức. Sao anh ta dám đường đường chính chính nói chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật thế chứ.

Nếu ở Trung Quốc, cô chắc không cần lo lắng nhiều.

Nhưng bây giờ là ở Mỹ.

“Anh có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó.”

Lục Nham lộ ra nụ cười hiểu ý: “Thất bại trong việc thuần phục à?”

“Ờ… đúng, tạm coi là vậy đi.” Cô thở dài.

Đúng lúc phục vụ mang lên hai cốc bia bơ, cô cảm ơn rồi đưa tiền boa cho đối phương.

Lục Nham đưa ra ý kiến cho cô: “Nhà tôi nuôi một con Doberman và một con Samoyed, tôi có khá nhiều kinh nghiệm nuôi chó. Dù so sánh với con người có hơi không phù hợp, nhưng tôi nghĩ cô có thể tham khảo.”

Khương Nguyệt Trì ngẩng đầu lên, tỏ ra hứng thú: “Là gì ạ?”

“Thực ra nuôi chó cũng giống như nuôi con vậy, quá cưng chiều sẽ làm hư nó. Quá nghiêm khắc lại khiến nó phản kháng. Vì vậy cần thưởng phạt phân minh. Làm đúng thì thưởng, làm sai thì phạt, lâu dần nó sẽ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

Ai phạt ai chứ? Cô phạt Felix? Cô chê mình sống quá lâu rồi sao? Thôi bỏ đi. Chuyện này chỉ có thể dùng để tham khảo thôi.

Nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn cảm ơn anh ta.

Cô đã đến Mỹ gần một tuần rồi, vẫn luôn bận rộn với chuyện trường học. Đến giờ vẫn chưa gặp Felix lần nào.

Cô đã sớm nhận ra, giữa cô và Felix, nếu không phải anh ta muốn, họ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt. Cô không có tư cách gặp anh ta, nói trắng ra, không có sự đồng ý của anh ta, cô thậm chí còn không có tư cách xách giày cho anh ta.

Quyền chủ động dường như vẫn luôn nằm trong tay anh ta.

Cô nghĩ, Felix chắc chắn đã biết chuyện cô đến Mỹ. Dù sao mọi việc đều do anh ta sắp xếp.

Ừm… Cô rốt cuộc đang mong đợi điều gì. Mong đợi gặp anh ta sao?

Khương Nguyệt Trì không chịu thừa nhận, cô cho rằng mình chỉ đang thấp thỏm, lo sợ cho cuộc “tái ngộ” nhất định sẽ đến này.

Thà kết thúc sớm còn hơn cứ thế lo lắng vô định.

Cuộc gặp gỡ với Felix khác với những gì cô tưởng tượng. Cô còn nghĩ sẽ là trong một dịp rất trang trọng.

Chẳng hạn như trong bữa tiệc, hoặc trong buổi tiệc rượu.

Thôi bỏ đi, điều này dường như cũng không thực tế. Có Felix ở đó, cô căn bản không có tư cách để bước vào.

Nhưng lần này, cô hoàn toàn nhờ Miranda. Gia đình Miranda cũng được coi là khá giả. Nghe nói tấm vé này đã ngốn hết tiền sinh hoạt một năm của cô ấy.

Nhà hát nằm sâu trong núi, với chủ đề chính là trải nghiệm chân thực. Nghe nói, tòa lâu đài cổ này từng là nơi ở của một công chúa thật sự cách đây hàng trăm năm.

Thật đáng tiếc, sau khi công chúa qua đời, lâu đài cổ cũng bị bỏ hoang. Sau đó mới được mua lại và cải tạo thành nhà hát.

Vì người sáng lập tin rằng chỉ có giới thượng lưu mới có khả năng thưởng thức vẻ đẹp nghệ thuật, nên những người có thể vào khu rừng này phải có thư mời của nhà hát, nếu không sẽ bị chặn lại bên ngoài.

Vé khó kiếm cộng với địa điểm hẻo lánh là điểm bán hàng của nhà hát này, đồng thời cũng trở thành lý do chính mà bọn cướp chọn nơi đây.

Đèn Pha Lê

Chương 170