Rồi lại ấn m.ô.n.g cô xuống, ngăn cô tiếp tục những động tác đầy ý tứ quyến rũ đó: "Bây giờ tôi không có hứng để đánh."
"Tại sao?"
" Tôi ghét việc chủ động trong chuyện này không nằm trong tay tôi, cô hiểu chưa?"
Anh ta cảm thấy hôm nay dường như đã tiêu tốn hết tất cả sự kiên nhẫn trong đời mình. Nếu có thể, anh ta thật sự muốn cho cô uống thêm chút whiskey nữa, tốt nhất là để cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, khỏi làm phiền anh ta nữa.
Giữa chừng, nhân viên phục vụ đã vài lần mang canh giải rượu vào, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị cả dầu bôi trơn và hương trầm kích thích tình dục.
Felix chỉ bưng canh giải rượu, đút đến miệng cô.
Cô không hợp tác, chê khó uống.
Felix đã thấy cô say vài lần, nhưng đều trong tầm kiểm soát. Giờ thì rõ ràng đã vượt quá giới hạn mất kiểm soát.
Nếu là trước đây, anh ta có thể trực tiếp đè cô xuống làm một trận, làm cho đến khi cô tỉnh táo mới thôi.
Nhưng bây giờ thì khác. Họ đã không còn là mối quan hệ có thể l. à.m t.ì.n.h bất cứ lúc nào nữa.
Thà để cô tỉnh dậy rồi ghét mình cả đời. Thôi bỏ đi.
Felix kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành cô: "Chỉ là mùi hơi khó chịu thôi, có thêm mật ong đấy, thử xem."
Cô bé sửa lại: “Mật ong nên cho vào bánh quy mới đúng.”
“Ừm, lần sau thì cho.” Anh qua loa đáp, sau đó đưa bát canh giải rượu đến miệng cô, “Uống một ngụm đi.”
Cô bé lộ rõ vẻ kháng cự: “Khó uống.”
... Lại trở về điểm xuất phát rồi.
Khương Nguyệt Trì sau khi say rượu chẳng khác gì một đứa trẻ. Anh nhớ cô từng buồn bã nói rằng không ai cho cô kẹo vào đêm Halloween.
Anh dám chắc, nếu cô ra ngoài với bộ dạng này để gõ cửa xin kẹo, người khác nhất định sẽ cho.
— Vì trông cô cứ như một đứa trẻ ba tuổi ngô nghê vậy.
Anh cảnh cáo cô: “Không uống vào lát nữa chính em sẽ khó chịu!”
Với thể chất mong manh như búp bê sứ của cô, dù có ngủ một giấc tỉnh rượu đi chăng nữa, đầu cô cũng sẽ đau nhức suốt mấy ngày liền.
Khương Nguyệt Trì nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào bị hơi rượu làm cho mơ màng, trông long lanh ướt át.
Đối diện với đôi mắt như thế, yết hầu của Felix không kìm được mà khẽ nuốt khan.
Anh dời ánh mắt đi.
... Thôi bỏ đi, không thể trông đợi một đứa trẻ ba tuổi hiểu đạo lý.
Anh nới lỏng tay đang giữ vai cô, đối xử với cô theo cách đối xử với trẻ con.
Anh dịu giọng dụ dỗ: “Ngoan nào, uống hết rồi anh sẽ ‘chiều’ em.”
Câu này thì cô bé lại hiểu, thậm chí còn biết đưa ra yêu cầu: “Vậy quỳ xuống, được không?”
Đoạn ký ức về việc mất trí nhớ khi say rượu tạm thời kết thúc.
May mắn thay, Khương Nguyệt Trì chỉ nhớ lờ mờ một số diễn biến chính, chẳng hạn như cô say rượu được Felix bế về, sau đó anh đã đút cô uống hết bát canh giải rượu.
Thực ra cô nên cảm ơn anh, nếu không có bát canh giải rượu đó, cô cũng không thể nhanh chóng tỉnh táo trở lại mà không có chút khó chịu nào.
Còn về Felix, lý do anh tắm rửa liên tục như vậy là vì bị Khương Nguyệt Trì nôn đầy người.
Đối với một người mắc chứng sạch sẽ như anh, đây là một chuyện cực kỳ khó dung thứ.
Đương nhiên, món nợ này anh định sẽ tính sổ với cô sau.
Đây là phòng nghỉ của anh, cũng là phòng suite lớn nhất trên tàu, có bốn phòng ngủ. Khương Nguyệt Trì hiện đang nằm ở phòng ngủ chính.
Felix sau khi ra khỏi phòng tắm thì đẩy cửa một phòng ngủ khác, đi vào thay quần áo.
— Bộ đồ lúc nãy đã bị cô nôn đầy những chất nôn bốc mùi kinh tởm.
Về phần Khương Nguyệt Trì, giữa chừng có người đến gõ cửa, là một người phụ nữ mặc đồ công sở, cô ấy đẩy một giá treo quần áo khổng lồ vào, trên đó lần lượt treo áo lót, khung xương cá và tùng váy.
Chiếc váy Rococo màu xanh nhạt. Chỉ cần treo ở đó thôi đã đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Cô chợt nghĩ đến bức chân dung công chúa Sissi mà cô từng thấy trong một triển lãm nghệ thuật.
Chiếc váy này rất giống chiếc váy trong bức chân dung đó.
Khi ấy, cô đã đứng lại ngắm rất lâu.
Cô tiếc thương cho cuộc đời bi thảm của người phụ nữ trong bức chân dung, đồng thời cũng kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
Người phụ nữ mặc đồ công sở là một nhà thiết kế, cô ấy kiên nhẫn giải thích cho Khương Nguyệt Trì về nguồn cảm hứng của chiếc váy.
— Chính là bức chân dung công chúa Sissi kia.
Khương Nguyệt Trì có chút nghi hoặc: “Có phải đưa nhầm phòng rồi không?”
Người phụ nữ cười nói: “Thưa phu nhân, bà hoàn toàn có thể tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của tôi. Sau mười giờ sẽ có một buổi vũ hội, tôi tin rằng quý ông nhà bà sẽ rất tự hào về bạn nhảy xinh đẹp này của bà.”
Chồng cô?
Việc mặc váy Rococo rất phức tạp, vì vậy đối phương còn gọi thêm hai nữ hầu đến giúp đỡ.
Khương Nguyệt Trì cứ thế, trong trạng thái mơ màng, được khoác lên từng lớp chiếc váy Rococo lộng lẫy và lãng mạn ấy.
Áo corset xương cá ôm lấy đường eo thon thả của cô.
Cổ bèo nhún để lộ bờ vai và xương quai xanh trắng ngần, tay áo và tùng váy rộng thùng thình, lớp lưới bánh kem và ren xếp chồng lên nhau.
Thiết kế hở lưng chữ V để lộ xương bướm xinh đẹp và rãnh cột sống rõ nét.
Làn da cô trắng mịn như tuyết mềm, tóc chỉ đơn giản uốn xoăn nhẹ, tự nhiên buông xõa sau gáy và trên vai.