Anh ta biết cô đang lừa anh ta, cô biết anh ta biết cô đang lừa anh ta. Cả hai đều biết rõ trong lòng.
Nếu không có sự đồng ý ngầm của anh ta, "sân khấu" của cô cũng không thể dựng lên được.
Vì vậy, Khương Nguyệt Trì cho rằng những khuyết điểm của mình không được sửa chữa kịp thời đều là do Felix tắc trách.
Sau khi cha mẹ qua đời, tình yêu duy nhất cô cảm nhận được là từ bà nội.
Cũng chính vì thế, trong mọi mối quan hệ xã hội, cô đều thiếu cảm giác an toàn. Thường xuyên muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình.
Chỉ trước mặt Felix, cô mới là Khương Nguyệt Trì chân thật và sống động nhất.
Cô có những suy nghĩ nhỏ của riêng mình, và cả mặt tối không ai biết.
Và, cũng chỉ có anh ta nhìn thấy.
Kể cả bà nội cũng không.
“Anh thực sự đồng ý sao?”
Nửa giờ sau, Khương Nguyệt Trì vẫn có chút không thể tin được.
Đèn trong phòng không sáng lắm, thậm chí còn không bằng ánh sáng phát ra từ bức tường đầy màn hình camera giám sát bên cạnh.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy làm chuyện này ở đây có một cảm giác kỳ lạ như đang bị vô số người theo dõi.
Mặc dù cô biết, chuyện họ đang làm lúc này, ngoài hai người họ ra, không ai khác biết cả.
Felix là một người cực kỳ thận trọng, điều này có thể thấy qua việc bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng bị ai nắm được nhược điểm.
Chiếc camera duy nhất tồn tại trong căn phòng này là trên điện thoại của Khương Nguyệt Trì.
Đối mặt với câu hỏi của cô, người đàn ông cười mà như không cười: “Sao, thụ sủng nhược kinh à?”
Cô khựng lại, rồi gật đầu: “Một chút.”
Cô chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ anh ta lại thực sự đồng ý.
Vì thế, nụ cười trên mặt anh ta thêm vài phần chế giễu: “Vậy thì quỳ xuống làm cho tôi một lần đi.”
“…..” Cô giả vờ như không nghe thấy.
“Nên làm thế nào đây?” Mũi tên đã đặt lên dây cung, nhưng cô lại không biết nên b.ắ.n ra sao.
Giọng điệu anh ta lơ đãng, trêu chọc: “Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng. Cô định làm thế nào?”
Rõ ràng là không có ý định dạy cô, cũng không có ý định nói cho cô biết.
Mặc dù đã trao quyền chủ động cho cô.
“Là dùng miệng, hay dùng… chỗ này?”
Cô vội vàng phản bác: “Đương nhiên là không được …”
Hai chỗ anh ta quan tâm nhất đều bị phủ nhận, hứng thú của anh ta lập tức giảm đi một nửa, anh ta tựa vào đầu giường nằm xuống.
Áo sơ mi nửa mở, từ góc nhìn của cô có thể nhìn rõ cơ n.g.ự.c và đường nét cơ bụng của anh ta.
Vẫn rắn chắc và cường tráng như mọi khi.
Anh ta nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ, đưa ra một thời hạn cụ thể cho cô: “Cô còn nửa tiếng nữa.”
Khương Nguyệt Trì vốn định từ từ, nghe vậy liền bật dậy: “Nửa tiếng thì làm được gì?”
Anh ta lạnh lùng cười khẩy, không hề lay động: “Nếu thấy ngắn thì cút đi.”
Cô im lặng, thở dài: “Được rồi.”
Vừa định đứng dậy rời đi, lại bị Felix nhíu mày kéo lại: “Bảo cô cút là cô cút thật à?”
“Chứ sao.” Cô mím môi, cố nặn ra hai giọt nước mắt, “Anh lúc nào cũng hung dữ như vậy …”
“…” Nước mắt cô rất giả, lời chế giễu của Felix vừa đến miệng lại nuốt ngược vào trong, anh ta đưa tay xoa xoa giữa trán, hiếm khi dịu giọng xuống, giải thích với cô, “ Tôi chỉ muốn cô nhanh lên một chút, cô thật sự rất lề mề.”
Cô càng thêm tủi thân: “Em chỉ đang suy nghĩ nên làm thế nào thôi.”
“Bây giờ nghĩ xong chưa?”
“Ừm.” Cô buồn bã gật đầu, “Có thể mời ngài nằm xuống được không?”
Sự khách sáo của cô khiến Felix lại nhíu mày. Anh ta vẫn làm theo yêu cầu của cô mà nằm xuống.
Tiếp theo, Khương Nguyệt Trì hỏi anh ta vài câu.
“Nếu làm bẩn quần tây và áo sơ mi của anh … anh sẽ bắt em bồi thường chứ?”
“ Tôi đã nói rồi, tôi không hứng thú với tiền của người nghèo.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì mình là người nghèo.
“Vậy… em không có kinh nghiệm, nếu làm anh đau, anh sẽ tức giận không?”
“Chuyện chưa xảy ra, tôi không thể hứa với cô được, Alice.” Anh ta cười nói với cô, “ Nhưng tôi thích cảm giác đau đớn, đặc biệt là trong chuyện này.”
Sự đồng ý ngầm của anh ta càng giống như một lời khích lệ, khuyến khích cô làm anh ta đau hơn.
Khương Nguyệt Trì thậm chí còn đặc biệt mặc thêm một chiếc quần tất.
Màu đen, căng ra trên bắp chân cô, trở thành màu đen ẩn hiện, phần thịt bắp chân của cô bị mép quần tất siết lại thành một vòng.
Nhiệt độ trong phòng ngủ dường như đã tăng lên, mang đến một cảm giác căng thẳng nóng bức. Đương nhiên, chỉ có Khương Nguyệt Trì là căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này. Nhưng mọi việc đều có lần đầu.
Cô không dám nhìn Felix, cúi đầu, cẩn thận đặt chân lên.
Như một sinh vật sống, cô cảm nhận được sức sống đang trỗi dậy.
Thật đáng kinh ngạc, khiến người ta phải trầm trồ.
“Anh…”
Tiếng cười của người đàn ông rất nhẹ, là kiểu cười thong dong tự tại, bàn tay anh ta vuốt ve bắp chân cô, khuyến khích cô tiếp tục.
Xác nhận anh ta không tức giận, cô liền mạnh dạn tiếp tục.
Thậm chí còn cố tình thong thả trò chuyện với anh ta: “Anh có thể cho em biết một chút không, em… em muốn biết công ty em đang làm còn có thể cầm cự được bao lâu. Có thể đợi đến khi em tốt nghiệp rồi anh hẵng…”
Cô không muốn vừa mới đi làm đã thất nghiệp.