Đèn Pha Lê

Chương 234

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chiếc áo sơ mi trên người sớm đã xộc xệch, chiếc khuy tay áo bị cô tháo ra khỏi cánh tay như một món đồ chơi. Cô thậm chí còn táo tợn đưa nó lên cổ anh ướm thử. Với vẻ ngây thơ, cô hỏi anh: “Có thể đeo ở đây không?”

Dưới ánh mắt cảnh cáo đầy đe dọa của anh, cô im lặng ngậm miệng lại.

Chiếc khuy tay áo vẫn nằm trong tay cô, cô thậm chí còn đặt cổ tay mình và cổ tay anh cạnh nhau, cùng đeo vào, chiếc khuy lúc này như biến thành chiếc còng tay, khóa chặt hai người lại. Cô và anh đan mười ngón tay vào nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.

Mái tóc của anh so với trước đây có vẻ nhạt màu hơn một chút. Kiểu tóc vuốt ngược chỉnh tề đã trở nên lỏng lẻo, một lọn tóc rủ xuống trán, che đi một phần ba xương lông mày. Dường như cũng che đi một phần ba sự lạnh lùng và sắc bén của anh.

Cô nói rất nhiều, nhưng anh lại im lặng suốt.

Nhưng, đó có phải là ảo giác không? Ánh mắt anh dường như đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Giọng nói của cô cũng như làn da cô, mềm mại trơn tru như sữa tươi ngọt ngào: “Anh trai, anh chính là mặt trăng của em.”

Cô không nói dối, anh có thể nhìn ra.

Nhịp đập của trái tim và một nơi nào đó bất chợt cùng tăng tốc vào khoảnh khắc này, không chịu sự kiểm soát của Felix, dòng m.á.u cũng chảy nhanh hơn, cơ bắp căng phồng làm chiếc áo sơ mi trở nên chật ních.

Sức mạnh tiềm ẩn được giải phóng.

Cảm nhận được cảm giác nóng bỏng bất ngờ tuôn trào, cô cũng không rõ đã bao lâu, chỉ biết Felix đột nhiên ôm chặt lấy cô.

Hơi thở của anh rất nặng nề, như chiếc ống thổi cũ kỹ.

Lồng n.g.ự.c anh phập phồng kịch liệt, theo nhịp thở mà không ngừng ép chặt vào n.g.ự.c cô.

Hiếm khi mất đi vẻ tao nhã, từ tốn thường ngày, dường như trở về với bản năng nguyên thủy nhất của loài người, bản năng của một dã thú.

Anh ôm cô, hơi thở dồn dập và nặng nhọc. Run rẩy rất lâu.

Cô bị dọa sợ, cả người vẫn ngây ngốc.

Đây là lần đầu tiên...

Lần đầu tiên… tráng lệ đến vậy …

Khi Khương Nguyệt Trì mở mắt ra, Felix lúc này đang đứng cạnh giường mặc quần áo.

Anh chắc là sắp ra ngoài, tóc đã trở lại gọn gàng.

Chiếc áo sơ mi trắng che một nửa vai, nửa còn lại chưa kịp mặc vào.

Trên cơ lưng rộng và rắn chắc, là những vết cào loạn xạ do móng tay cô để lại, có những chỗ m.á.u thậm chí còn chưa đông.

“Anh đi đâu vậy?” Cô không có sức để ngồi dậy, chỉ có thể gắng gượng nâng nửa thân trên lên, vai đẩy chăn cao, để lộ khuôn mặt.

Felix dừng động tác, đặc biệt quay người lại, đối mặt với cô mà mặc quần áo.

Áo sơ mi lỏng lẻo treo trên người, anh không vội vàng mặc chỉnh tề mà thong thả mặc quần tây, tiếp tục thong thả thắt lưng da.

Chỗ Khương Nguyệt Trì đang ngồi quả là một đài quan sát tuyệt vời, có thể nhìn rõ cơ n.g.ự.c ẩn hiện sau lớp áo sơ mi.

Tốc độ chậm rãi của anh đã mang lại lợi thế lớn cho cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy mình nên giữ một chút sự kiềm chế cần có.

Chiếc áo sơ mi này trắng thật, cúc áo này … lớn thật.

Lồng n.g.ự.c anh, cô vừa vùi vào đó nửa tiếng.

Rất thoải mái, và cũng… rất quyến rũ.

“Có một bữa tiệc.” Cùng với việc anh cài từng chiếc cúc áo sơ mi, sự mãn nhãn của Khương Nguyệt Trì cũng không còn nữa.

Cô suy nghĩ một lát, định đứng dậy, nhưng chân quá mỏi.

Felix khẽ cười, cúi người hôn cô: “Sao vậy, không nỡ xa anh à?”

Nụ hôn của anh không trực tiếp rơi trên môi cô, mà lướt nhẹ quanh khóe môi.

Khương Nguyệt Trì muốn nói, em chỉ muốn về phòng mình thôi.

Nhưng nghe anh hỏi vậy, cô thuận thế gật đầu: “Nếu là bữa tiệc, chắc là có đủ loại người đúng không?”

Biết cô muốn hỏi gì, nụ hôn của anh chậm lại: “Ừm, có cả nam lẫn nữ.”

“Vậy…” Cô cố ý không hỏi ra miệng.

Felix lộ ra nụ cười nhạt thấu hiểu mọi chuyện trong đáy mắt: “Nếu không yên tâm, đi cùng anh không?”

Cô lập tức lắc đầu: “Thôi đi, em không muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.”

“Hiểu lầm?” Giọng anh đột ngột lạnh đi, “Chúng ta những gì cần làm và không cần làm đều đã làm rồi, còn có thể hiểu lầm thế nào nữa. Cha con hay mẹ con?”

Cô lí nhí trong lòng.

Vậy thì em đành chịu thiệt một chút, làm mẹ anh cũng được.

“Hửm?” Anh dường như luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ngay lập tức.

Đôi mắt nheo lại thành một đường cong nguy hiểm, vươn tay bóp cằm cô.

Khí chất mạnh mẽ của anh bao trùm khắp nơi, như một tấm lưới khổng lồ, giăng chặt lấy cô từ đầu đến chân.

Nhưng cô lại chẳng sợ hãi chút nào.

Ngược lại, cô mỉm cười chủ động đặt một nụ hôn lên môi anh: “Đi làm đi, uống ít rượu thôi, đừng hút thuốc.”

Dừng một chút, cô bổ sung thêm, “Khói thuốc thụ động cũng đừng hút.”

Anh phát ra một tiếng cười khẩy, cầm lấy áo khoác bên cạnh, rời đi khỏi bên cạnh cô.

Nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn nhìn thấy. Khoảnh khắc anh đứng dậy, anh vô thức l.i.ế.m khóe môi.

Nơi vừa được cô hôn.

Anh quả thật đã được rất nhiều người yêu, sự trưởng thành của anh không thiếu sự nuôi dưỡng của tình yêu.

Nhưng anh chưa bao giờ trao tình yêu của mình cho bất cứ ai.

Kể cả cha mẹ anh.

Mẹ anh qua đời khi anh còn rất nhỏ, anh ước chừng ngay cả gương mặt bà anh cũng không thể nhớ rõ.

Cha anh thì khỏi phải nói.

Đèn Pha Lê

Chương 234