Đèn Pha Lê

Chương 240

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hôm nay cả văn phòng bàn tán chuyện này cả ngày. Là người phụ nữ tóc đen duy nhất trong văn phòng, những người khác đều nhắc nhở cô phải tự bảo vệ mình.

Khương Nguyệt Trì cảm ơn họ, nói cô sẽ cẩn thận, không cần lo lắng.

Cô thật ra không sợ hãi đến vậy. Lịch sinh hoạt của cô rất lành mạnh, ít khi về nhà vào đêm khuya.

Khương Nguyệt Trì như thường lệ gửi cho Felix một câu "Em yêu anh".

Cô cầm điện thoại suy nghĩ, không biết bao lâu nữa anh ta sẽ chán nghe đây.

Cô chưa nghĩ ra câu trả lời thì điện thoại rung lên, hiếm thấy lại nhận được tin nhắn trả lời nhanh đến vậy.

—— Ảnh tự sướng đâu?

Cô nhìn mình trong gương.

Hôm nay dậy muộn không trang điểm, cộng thêm vừa dọn dẹp xong, tóc tai bù xù, cả người trông không hề xinh đẹp.

Cô cũng lười sửa soạn, dù sao thì Felix cũng đã thấy đủ mọi dáng vẻ của cô rồi, cả những lúc xấu xí hơn anh ta cũng đã thấy qua.

Sự hứng thú ban đầu đã sớm qua đi, giờ đây cô còn hời hợt hơn trước. Không ngờ Felix vẫn chưa chán nghe, trái lại cô đã nói chán rồi.

Cô giơ điện thoại lên chụp một tấm, cũng lười tìm góc. Chụp xong liền gửi thẳng đi.

Gửi xong mới bắt đầu nhìn kỹ.

Ừm... xấu quá.

Camera chụp hơi bị biến dạng, mặt méo mó, tóc cũng rối bù, trên mặt thậm chí còn có một vệt bụi do lau nhà.

Trong đầu cô tự động hiện lên khuôn mặt đẹp không góc c.h.ế.t của Felix.

Hiếm hoi lắm cô mới cảm thấy lo lắng về ngoại hình.

Nhìn thấy phía trên hiển thị đối phương đang nhập, cô cam chịu chờ đợi lời nhận xét khắc nghiệt của anh ta.

Nhưng hiện ra lại là một dòng chữ ngoài dự đoán.

—— Sao lại gầy đi nữa rồi.

Cô thậm chí bắt đầu suy nghĩ trong đầu xem nên phản bác thế nào.

Nhưng những lời trên màn hình khiến cô sững sờ mấy giây.

Ừm... hình như cô luôn vô thức nghĩ anh ta rất xấu.

Mặc dù Felix chưa bao giờ che giấu rằng ngoại hình của cô không phải là hình mẫu lý tưởng của anh ta. Nhưng anh ta cũng chưa bao giờ ghét bỏ vẻ ngoài của cô.

Khi mới quen anh ta, cô sợ bị bỏ rơi nên đã thử biến mình thành hình mẫu lý tưởng của anh ta. Thậm chí còn đến tiệm làm tóc nhuộm tóc vàng.

Để tiết kiệm tiền, cô đến một tiệm làm tóc bình dân, chọn loại thuốc nhuộm rẻ nhất.

Không những không nhuộm được màu mình muốn, mà còn làm hỏng chất tóc.

Cô gần như tuyệt vọng, cho rằng mình nhất định sẽ bị anh ta bỏ rơi.

Vì ngay cả chính cô khi nhìn mình trong gương cũng thấy chán ghét.

Cô ở nhà thấp thỏm chờ Felix trở về. Người đàn ông uống chút rượu, trên người có mùi rượu nhưng không say.

Anh ta cởi áo khoác, cô ngoan ngoãn tiến lên đón lấy.

Dường như nhận thấy cô có gì đó thay đổi, bàn tay đang tháo cà vạt khựng lại, anh ta cúi đầu nhìn cô một cái.

Không có sự ghét bỏ như dự đoán, trái lại anh ta khẽ cười thành tiếng: "Trường em gần đây đang tập kịch à?"

Cô ngây người, khuôn mặt non nớt lộ vẻ đờ đẫn: "Cái gì?"

Anh ta xoa đầu cô: "Anh tưởng em đang đóng Vua Sư Tử."

Chuyện cô lo sợ cả ngày đã bị anh ta lướt qua một cách nhẹ nhàng. Anh ta dường như không để tâm việc mái tóc rối bù này có ảnh hưởng đến nhan sắc của cô hay không.

Chỉ là khi l. à.m t.ì.n.h với cô, những sợi tóc khô cứng này đã khiến anh ta không hài lòng, anh ta nhíu mày gạt chúng ra khỏi người mình: "Cắt đi, chúng cứng như bờm động vật vậy."

Dòng suy nghĩ trở lại, Khương Nguyệt Trì không trả lời tin nhắn vừa rồi của anh ta.

Mà mười phút sau, khi anh ta gọi điện đến, cô mới nói với anh ta rằng gần đây công việc hơi bận, nên có hơi gầy đi một chút vì mệt.

Anh ta trầm ngâm vài giây: "Anh nghĩ thời gian anh dành cho mấy người đã đủ dư dả rồi."

Bản hợp đồng đó thậm chí là do chính anh ta tự tay soạn thảo.

Khương Nguyệt Trì đột nhiên khựng lại: "Ưm... cái đó..."

Lời châm chọc lạnh lùng không chút nể nang của anh ta đến nhanh hơn lời giải thích của cô: "Hiệu suất làm việc của mấy người thật sự khiến tôi phải kinh ngạc."

Cô cũng thấy hiệu suất của công ty rất chậm, nhưng lại không thể không cứng miệng tự khen: "Chúng tôi chỉ là theo đuổi sự hoàn hảo thôi."

"Vậy sao." Anh ta cười lạnh, "Nếu cái đống giấy vụn đó cũng được tính là sự hoàn hảo mà mấy người theo đuổi."

Khương Nguyệt Trì chuyển đề tài, may mà Felix không tiếp tục lãng phí thời gian vào chuyện công việc.

"Gần đây có nhớ anh không?" Anh ta hỏi cô.

Công việc và học tập bận tối mặt, cô lấy đâu ra thời gian mà nhớ anh ta.

"Nhớ chứ, rất nhớ."

Anh ta hừ lạnh một tiếng, dường như nghe ra cô đang nói dối, nhưng không truy cứu thêm.

"Nếu đã nhớ anh như vậy, anh sẽ cố gắng về sớm."

Từ bên anh ta truyền đến tiếng chia bài, một người phụ nữ nói tiếng Anh lưu loát đang hỏi họ có theo hay không. Đến lượt Felix, giọng nói trở nên vô cùng ngọt ngào.

Khương Nguyệt Trì khựng lại một chút: "Anh đang ở sòng bạc à?"

"Ừm. Alice, cô chia bài này cứ nháy mắt với anh mãi, không biết anh có giữ mình nổi không đây." Anh ta thản nhiên nói, cùng lúc đó, Khương Nguyệt Trì nghe thấy tiếng những đồng chip được đẩy ra.

Chỉ cần nghe tiếng cũng có thể cảm nhận được số lượng đáng kinh ngạc.

Không cần hỏi cũng biết, anh ta chắc chắn đã cược tất tay.

Đèn Pha Lê

Chương 240