Vừa nói xong cô đã hơi hối hận. Khoe khoang thành tích trước mặt Felix – một thiên tài – dường như là tự rước lấy nhục.
May mắn là đối phương không nói gì, mà đặt tấm ảnh trở lại, gập ví lại, rồi cất vào túi áo khoác.
Khương Nguyệt Trì nghĩ, thứ rẻ tiền nhất trong ví của anh ta có lẽ chính là tấm ảnh tự chụp của cô.
Nhưng.
Cô cảm thấy dạo gần đây mình ngày càng trơ trẽn.
Cô vậy mà lại cho rằng, thứ đắt giá nhất cũng chính là tấm ảnh tự chụp của mình.
Cho dù cả cái ví, bao gồm tất cả các thẻ và giấy tờ bên trong có bị mất, anh ta cũng sẽ không bận tâm.
Thứ duy nhất anh ta bận tâm chỉ có thể là ảnh của cô.
— Khương Nguyệt Trì, mày không thể nghĩ như vậy được, tự luyến quá rồi.
Cô cố gắng tự chửi tỉnh mình trong lòng.
Căn hộ buổi tối vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ dàn loa tồi tệ của hàng xóm.
“Em có ấn tượng không tốt về nước Mỹ, là vì tôi sao?”
Một câu hỏi đột ngột của người đàn ông khiến cô sững lại.
“Cũng tạm ạ.” Cô gãi đầu, “Em không có ấn tượng xấu gì về bên này cả.”
Felix khẽ bật ra một tiếng cười lạnh trong cổ họng.
Cô gãi đầu đồng nghĩa với việc báo cho người khác biết, tôi sắp nói dối rồi.
“Lời này tôi từng hỏi rồi, Alice.” Anh ta cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô.
Cô đi dép lê trong nhà, không có chút gót nào, khiến chiều cao chênh lệch giữa cô và anh ta càng trở nên rõ rệt.
Felix đành phải một tay ôm cô, đặt cô lên bàn đảo bếp, để cô ngồi trên đó.
Dù vậy, anh ta vẫn cần phải cúi thấp đầu mới có thể nhìn rõ cô.
Hai tay anh ta đặt hai bên người cô, nếu nhìn từ phía sau ra phía trước, thậm chí còn không thấy cô đâu.
Thân hình cao lớn vạm vỡ của Felix che kín cô không một kẽ hở. Hơi thở thuộc về anh ta cũng vậy, hoàn toàn bao bọc lấy cô.
“Em có muốn ở lại Mỹ không?”
Cô lắc đầu: “Nhà của em không ở đây.”
Giọng điệu anh ta rất đỗi bình thường: “ Tôi có rất nhiều bất động sản, em muốn an cư ở đâu cũng được.”
Khương Nguyệt Trì cho rằng, Felix căn bản không hiểu ý nghĩa của mái ấm.
Gia đình không phải là một căn nhà trống rỗng.
Không phải là một trang viên lộng lẫy nhưng lạnh lẽo, càng không phải là một căn phòng đầy dụng cụ tình thú.
Felix sẽ không bao giờ hiểu được điều này.
Anh ta vĩnh viễn đặt bản thân lên hàng đầu.
Vì lợi ích cá nhân, anh ta có thể từ bỏ tất cả, gia tộc của anh ta, người thân của anh ta, nhân tính không tồn tại của anh ta, huống chi là cô.
“Em sẽ không ở lại đây, sau khi tốt nghiệp em sẽ trở về Trung Quốc.”
Lần này khác với lần trước, cô không cần phải giấu giếm, che giấu ý định về nước của mình.
Cô không ngại nói cho anh ta biết tất cả suy nghĩ của mình.
Dù sao thì anh ta cũng không giữ được cô.
Anh ta sẽ giữ cô bằng cách nào đây, trói cô lại, giam cầm cô sao?
Cô tin chắc Felix sẽ không làm như vậy.
Một kẻ ở vị trí cao, không kiêng dè bất cứ điều gì, có lẽ cũng đã xuất hiện thứ khiến anh ta phải sợ hãi.
Sợ cô không thích anh ta.
Chủ đề này dừng lại ở đây, không ai tiếp tục nữa. Bởi vì họ đều biết hiện tại không thể thảo luận ra một câu trả lời nào.
Do cửa phòng không đóng chặt, con ch.ó Doberman đã chạy ra ngoài.
Kể từ lần trước Lục Nham tặng nó cho cô, đã một thời gian dài trôi qua.
Kích thước của nó cũng đã lớn từ chó con thành chó trung bình, qua một thời gian nữa chắc sẽ còn lớn hơn.
Thường ngày, con ch.ó nhỏ này rất hung dữ khi thấy người lạ, nhưng lúc này, sau khi thấy Felix, nó lại cụp đuôi, rụt mình vào giữa hai chân.
Đây là biểu hiện đặc trưng của sự sợ hãi và quy phục.
Khương Nguyệt Trì tiến lại kéo nó: “Felix, về phòng của mày đi!”
Người đàn ông một tay đút túi quần, cực kỳ bình tĩnh hỏi Khương Nguyệt Trì: “Có phải tôi nghe nhầm không, nó tên là gì?”
“Fe... Felix.” Dù ánh mắt anh ta có bình tĩnh đến mấy, nhưng giọng điệu chất vấn đó vẫn khiến Khương Nguyệt Trì sợ hãi, cô và con ch.ó Doberman kia đều vô điều kiện quy phục trước mặt Felix. “Nó là một con ch.ó đực nhỏ, em không tìm được cái tên đàn ông nào hay hơn, chỉ có tên anh... Em rất thích tên anh. Với lại, đặt tên nó là tên anh, như vậy mỗi lần em gọi nó đều cảm thấy như anh đang ở bên cạnh em. Felix, công việc của anh lúc nào cũng bận rộn, có thể hôm nay ở Mỹ, ngày mai đã sang Mexico rồi, em không theo kịp bước chân anh, chỉ có thể như vậy...”
Cô trông rất tủi thân: “Nếu anh không thích, vậy thì em đổi tên khác, đổi tên của người khác vậy.”
“...”
Felix cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Alice biết điểm yếu của anh ta nằm ở đâu.
— Cô ấy để lộ vẻ mặt như thể không có anh ta thì không được.
Anh ta cần cô ấy cần anh ta.
Dù biết rằng phần lớn là giả vờ.
Thôi vậy, mong cô ấy thông minh lên hiển nhiên là không thể. Chỉ có thể anh ta nhắm một mắt mở một mắt, để chiều theo trí tuệ của cô ấy, giả ngu một chút.
Căn hộ Alice thuê là hai phòng ngủ một phòng khách, do mỗi lần anh ta đến, những nơi họ sử dụng chỉ có phòng khách, phòng ngủ của cô và nhà vệ sinh, thỉnh thoảng sẽ dùng đến ban công.