Âm cuối biến mất cùng với cái cúi đầu của anh lúc này.
Khương Nguyệt Trì trợn tròn mắt.
Y tá canh đúng thời gian mới dám tới gần.
Ông Aaron thường làm việc trong phòng bệnh của mình, nên không cho phép bất cứ ai làm phiền.
Những nhân viên y tế như họ cũng chỉ có thể đến khi cần thay thuốc.
Thế nhưng hôm nay, cửa đóng. Cô gõ vài tiếng không thấy hồi âm, liền đi đến cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ đang thò nửa người ra ngoài.
Ừm... sao mà nói được nhỉ, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy phụ nữ trong phòng bệnh của ông Aaron.
Trước đây toàn là đàn ông đến bàn việc.
Hơn nữa lại còn là một gương mặt châu Á hiếm thấy.
Bệnh viện tư nhân quy mô hàng nghìn y bác sĩ này sở hữu thiết bị y tế và đội ngũ y tế tiên tiến nhất toàn cầu, chỉ phục vụ riêng gia đình Aaron.
Ông Aaron lớn tuổi trước đây cũng từng ở đây, cô ấy thường xuyên thấy những người phụ nữ trẻ ra vào.
Nhưng tất cả đều là khuôn mặt phương Tây, tóc vàng mắt xanh, vóc dáng siêu mẫu.
Ừm... còn người phụ nữ này bây giờ, có lẽ là thư ký nữ của Felix.
Cô y tá lịch sự tiến lại: "Chào cô, xin hỏi Felix có ở trong không?"
Do là điểm mù tầm nhìn, nên cô y tá chỉ có thể nhìn thấy Alice đang đứng tựa vào cửa sổ.
Tuy cô không có những đường nét góc cạnh rõ ràng của người phương Tây hay thân hình bốc lửa quyến rũ, nhưng cô lại sở hữu một gương mặt rất có khí chất.
Vẻ ngoài dịu dàng thanh tú nhưng đôi mắt đào hoa lại toát lên chút quyến rũ mê hoặc, cộng thêm đôi môi cánh hoa này cũng rất tương phản với khí chất của cô. Môi đầy đặn, màu môi tự nhiên hơi hồng. Giờ phút này, môi cô khẽ hé mở, có thể nhìn thấy đầu lưỡi ẩm ướt ẩn hiện qua đôi môi mềm mại, vừa thư giãn lại vừa có chút căng thẳng.
Đó là một gương mặt rất đẹp.
Chẳng trách lại trở thành thư ký riêng, có lẽ ngoài việc giải quyết một số công việc cho Felix, những nhu cầu sinh lý cũng cần được giải quyết luôn.
Tuy nhiên, Felix chắc chắn không thích kiểu này.
Thông qua thân hình cực kỳ gợi cảm và đường nét góc cạnh sắc sảo của anh, có thể thấy nhu cầu của anh chắc chắn sẽ lớn hơn người thường.
Ít nhất thì người phụ nữ châu Á mảnh mai trước mặt này chắc hẳn không thể đáp ứng nổi.
Cô ta sẽ bị anh ta "chơi" cho đến c.h.ế.t mất.
Cô y tá nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng vẻ mặt cô ấy vẫn rất lịch sự: "Đến giờ thay thuốc rồi, nhưng tôi gõ cửa nãy giờ không ai trả lời."
Khương Nguyệt Trì cố gắng hết sức không để lưỡi mình thè ra.
"Anh ấy... à, anh ấy đi làm rồi."
"Đi làm?" Cô y tá lộ vẻ khó xử, "Felix bây giờ cần tịnh dưỡng và nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừm... ừm ạ, tôi sẽ dặn anh ấy. Chị có thể... chị có thể đi làm việc của mình trước."
Cô y tá thấy Khương Nguyệt Trì như vậy, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao, ơ..."
Ngón tay cô bấu chặt vào rèm cửa, lưng cong lên, như đang cố gắng thoát khỏi điều gì đó, nhưng rồi rất nhanh lại bị đẩy về vị trí cũ.
" Tôi vừa chạy lên đây, nên... nên hơi mệt." Khương Nguyệt Trì giải thích hổn hển.
"Chẳng trách, tôi thấy cô thở rất gấp, cô có cần tôi rót cho cốc nước không?"
Mùi cồn khử trùng rất nồng, dễ dàng át đi mọi thứ khác.
May mắn thay đối phương không ngửi ra điều gì.
Đây là điều duy nhất Khương Nguyệt Trì cảm thấy may mắn.
Đối phương thật sự quá chu đáo.
"Không cần, tôi có... có nước rồi."
Hơn nữa, còn rất nhiều, cực kỳ nhiều.
Vì bệnh nhân không có ở đây, nên đành phải quay lại sau.
Cô y tá quay người định rời đi, Khương Nguyệt Trì vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy lại quay lại: "À đúng rồi, bệnh nhân ở đây, anh ấy... làm sao mà nói nhỉ, nếu cô làm việc bên cạnh anh ấy, cô cần phải suy nghĩ kỹ, anh ấy không phải người bình thường đâu."
Khương Nguyệt Trì sững sờ một chút: "Sao cơ?"
Đối phương rõ ràng có chút dè chừng, nhưng vẫn không thể ngồi yên, cô ấy hạ giọng nhắc nhở cô: "Nếu cô đã biết anh ta là người như thế nào trước khi nhận việc, thì những lời này cứ coi như tôi lắm chuyện. Nhưng nếu cô không biết... và không thiếu tiền, thì tốt nhất nên tìm một công việc khác đi."
Trở thành cấp dưới của Felix, lợi ích duy nhất dường như là lương cao, phúc lợi tốt.
Anh ta tuy ghét người nghèo, nhưng chưa bao giờ bạc đãi họ về mặt này. Bởi vì anh ta tin rằng, lợi ích là nền tảng thúc đẩy mọi thứ.
Đặc biệt là đối với người nghèo.
Khương Nguyệt Trì rất biết ơn lời nhắc nhở của cô ấy, nhưng cô chỉ mong cô ấy có thể rời đi ngay lập tức.
Thật sự, làm ơn, hãy đi đi, sự nhẫn nhịn của cô đã đạt đến giới hạn rồi.
Cô lo lắng mình sẽ để lộ ra vẻ mặt khó coi đó trước mặt cô ấy.
"Cảm ơn chị, tôi sẽ cân nhắc."
Đối phương trông không lớn tuổi lắm, cũng rất nhiệt tình, hơn nữa, cô ấy dường như rất có thiện cảm với Khương Nguyệt Trì.
"Cô là người Trung Quốc phải không?"
Khương Nguyệt Trì sững người: "Ưm..."
Đối phương cười: " Tôi cũng có một người bạn Trung Quốc, cách nói chuyện của cô ấy rất giống cô."
"Thế à." Tay cô sắp bóp nát rèm cửa rồi, đôi môi anh đào khẽ hé mở, "Á..."
"Cô không sao chứ?" Ánh mắt đối phương lại trở nên lo lắng: "Từ nãy tôi đã thấy cô không ổn, cô cứ đổ mồ hôi, hơn nữa người còn run rẩy, cô bị sốt sao?"