Nghe lời anh nói, Khương Nguyệt Trì nhân cơ hội hỏi: “Vậy anh có nghĩ đến việc định cư ở Trung Quốc không?”
Tiếng nói phía sau ngừng lại, nhưng động tác xoa bóp thì không.
Một lát sau, giọng nói nhã nhặn, lười biếng của người đàn ông mới vang lên lần nữa: “Tạm thời chưa nghĩ tới.”
“Tại sao?” Cô không hiểu.
Thôi được rồi, cô thật sự có chút hy vọng anh có thể ở lại Trung Quốc.
Rõ ràng, sự nghiệp tương lai của cô chắc chắn sẽ ở trong nước, tình yêu và hôn nhân khác nhau.
Gia đình mà Khương Nguyệt Trì khao khát là sự ấm áp và ổn định, chứ không phải xa cách ở nước ngoài lâu dài, thậm chí lệch múi giờ mười hai tiếng. Cô có những yêu cầu cao hơn nhiều đối với hôn nhân so với tình yêu.
“ Tôi tạm thời không có ý định khai thác thị trường Trung Quốc. Nơi đây có quá nhiều hạn chế, không phù hợp với tôi. Phần lớn sẽ khiến tôi cảm thấy nhàm chán.”
Khương Nguyệt Trì kiên quyết thể hiện lòng yêu nước, cô khó chịu nhíu chặt mày: “Anh chỉ thích những nơi không an toàn!”
Anh cười: “Những nơi hỗn loạn trật tự càng cần tôi.”
Thôi được, vậy thì thôi.
Nếu đã như vậy, Khương Nguyệt Trì cũng không muốn ép buộc anh.
Cô muốn đứng dậy khỏi đùi anh.
Lần này đột ngột ra nước ngoài, vẫn chưa nói với bà, cô muốn gọi điện về nhà một chuyến.
Kết quả vừa đứng dậy, Felix đã ôm lấy eo cô từ phía sau, mặt anh áp vào lưng cô.
“Lạnh nhạt là hình phạt em dành cho anh sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Cái gì?” Cô hơi sững sờ.
“Em hư rồi Alice, chỉ cần lời tôi nói không hợp ý em, em sẽ tránh xa tôi, lạnh nhạt với tôi.”
Khương Nguyệt Trì cho rằng anh đang vu khống. Cô chưa bao giờ làm vậy, cô chỉ là…
“Em chỉ đang tìm một lý do hợp lý hơn trong lòng để biện minh cho bản thân thôi. Alice, đạo đức của em quá cao, cho nên em không muốn thừa nhận em là một đứa trẻ hư sẽ dùng cách này để điều giáo người khác.”
Khương Nguyệt Trì đột ngột quay đầu lại, sau đó đối mặt với nụ cười nhìn thấu mọi thứ của Felix.
Anh luôn có thể nhanh chóng phát hiện ra vấn đề từ gốc rễ.
“Em biết tôi đã không thể rời xa em, đây cũng là quân bài duy nhất em có thể dùng để khống chế tôi, cho nên em đang uy h.i.ế.p tôi, phải không?”
Anh đã không thể rời xa cô…
Khương Nguyệt Trì chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến câu nói này.
“Dù có hay không, em đều đã thành công rồi.” Anh nói, trên mặt không chút biểu cảm.
Khương Nguyệt Trì vẫn chưa tốt nghiệp, cô chỉ kết thúc sớm chương trình trao đổi và trở về nước thôi. Luận văn vẫn cần phải viết.
Mấy ngày nay cô vò đầu bứt tai, chất lượng giấc ngủ cũng giảm sút.
Thế là tối hôm đó, cô, người đã trở thành ‘chủ nhân’, ấp a ấp úng hỏi Felix: “Giáo sư Felix, anh thấy luận văn của em có cần sửa đổi gì không?”
Cô vẫn còn nhớ, anh từng đi dạy ở trường cô, mặc dù đó đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Felix thậm chí còn ví nơi đó như một môi trường nuôi cấy phế vật.
Khiến Khương Nguyệt Trì tức giận ẩn danh đăng liên tiếp vài bài chửi mắng anh trên diễn đàn trường, kết quả bị quản trị viên khóa tài khoản đến ba trăm năm sau.
Bản thân Felix chắc hẳn vẫn không biết những bài đăng đó là do cô đăng.
Đương nhiên, có thể anh căn bản không biết, anh lười quan tâm đến loại chuyện này.
“Không có gì phải sửa, đây đã là trình độ hoàn thành cao nhất của em rồi.” Anh không hứng thú đẩy máy tính của cô ra.
Khương Nguyệt Trì không hiểu anh đang khen mình hay đang chê mình. Tóm lại, cô tự ý hiểu thành lời khen ngợi.
Cô có thể hiểu sự bất mãn của Felix đến từ đâu, anh thậm chí còn mặc cái gọi là đồng phục hầu gái theo yêu cầu của cô, nhưng cô lại quan tâm đến luận văn của mình hơn.
Nhưng thật ra …
Khương Nguyệt Trì chỉ đang cố gắng hết sức để chuyển hướng sự chú ý của mình, cô hy vọng ánh mắt của mình lúc này trông không quá thèm khát.
Tuy không phải là đồng phục hầu gái theo ý nghĩa truyền thống, nhưng cũng gần như vậy, vẫn là váy trắng rộng thùng thình, viền đen.
Đồng phục hầu gái và mái tóc vuốt ngược chỉnh tề…
Bất kể anh mặc gì, khí chất nho nhã bẩm sinh đều khiến người ta có ấn tượng đầu tiên về anh là một quý ông cổ điển.
Ngay cả khi mặc đồng phục hầu gái.
Một sự kết hợp rất hiếm thấy, nhưng không hề phản cảm, ngược lại còn khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy…
Càng quyến rũ hơn.
Nhưng cô không nhìn thấy thứ mình muốn thấy.
Ngay cả khi khoác lên mình bộ trang phục của người hầu, trên người anh cũng không có chút gì gọi là nô tính, mà ngược lại giống như một loại sở thích đặc biệt, đang chơi trò chủ tớ.
Lần đầu tiên nhìn thấy một ‘ người hầu’ kiêu ngạo đến vậy.
“Em đột nhiên thấy hơi mất hứng rồi.” Khương Nguyệt Trì ngáp một cái, “Em buồn ngủ quá, có thể đi …”
Felix trực tiếp kéo cô về phía mình, anh cau mày cắt lời cô: “Nếu buồn ngủ tôi sẽ cho người pha cho em một ly cà phê đậm đặc ngay bây giờ.”
Giọng điệu anh rất mạnh mẽ, Khương Nguyệt Trì không dám đối mặt với anh: “Em đã miễn nhiễm với cà phê rồi, bây giờ em…”
Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Anh mới…”
“Được rồi, người ham muốn không thỏa mãn là anh, người dâm đãng cũng là anh.” Anh nuông chiều gật đầu, cười rất dịu dàng.
Nhưng những ngón tay thì không hề dịu dàng chút nào.
“Master, muốn uống gì?” So với người hầu, anh giống một quản gia hơn.