Thứ duy nhất lộ ra ngoài là khuôn mặt và đôi tay.
Nếu vậy mà cũng gọi là hở hang.
Thế thì Alice lộ cánh tay ra thì tính là gì đây.
Tính là người có chứng thích khoe thân sao?
Khương Nguyệt Trì cho rằng Felix hoàn toàn không hiểu anh mặc kiểu quần áo này quyến rũ đến mức nào.
Nhưng cô nghĩ trước mặt người lớn thì vẫn nên mặc ‘lịch sự’ hơn một chút.
Thực ra kiểu trang phục này rất lịch sự, nhưng người có tâm địa đen tối nhìn cái gì cũng thấy dơ bẩn.
Đây hoàn toàn là vấn đề cá nhân của cô. Cô thấy Felix mặc như vậy rất ‘bốc’, nhưng người khác thì không.
Người khác chỉ sẽ thấy anh là một người đàn ông vô cùng quyến rũ và đầy vẻ xa cách.
Quả thật, dung mạo và khí chất như vậy hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này.
Sự nho nhã và điềm đạm của anh.
Khương Nguyệt Trì vẫn cho rằng áo cổ cao màu đen là trang phục ‘bốc lửa’ nhất thế giới, đặc biệt là phần n.g.ự.c hơi căng lên. Cơ n.g.ự.c của anh vô cùng săn chắc, đầy đặn, đường nét cũng rất rõ ràng.
Ngay cả khi hơi nghiêng người, vòng eo thon gọn cũng có thể lộ ra đường nét cơ sườn.
Tỷ lệ mỡ của anh không cao, tỷ lệ cơ bắp chiếm phần lớn hơn, nên đường nét đặc biệt rõ rệt. Kết hợp với bộ khung xương lớn đầy vẻ nam tính và sức hấp dẫn giới tính, cùng với chiều cao vượt trội quá mức của anh.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy, anh nên mặc trang trọng hơn một chút.
Thế là Felix đành phải thay áo sơ mi.
Sở dĩ anh ngoan ngoãn làm theo, tự nhiên là vì lời nói của Alice đã làm anh hài lòng.
Cô nói: “Anh có thể thay một bộ đồ kín đáo hơn không?”
Người đàn ông cười khẽ: “Kiểu che cả mặt luôn hả?”
Khương Nguyệt Trì cũng cảm thấy mình hơi vô lý, vì vậy vẻ mặt cô lộ rõ sự chán nản: “Em chỉ là không muốn người khác nhìn anh bằng ánh mắt giống em thôi, em… em muốn anh chỉ mặc như vậy trước mặt em. Em quá đáng thật, tính chiếm hữu quá mạnh, là lỗi của em… Nhưng em… em hy vọng một số khía cạnh của anh, chỉ mình em mới được nhìn thấy. Em có phải là người rất xấu không?”
Đối với mỗi loại người thì có một cách đối xử khác nhau, cô biết lời nào có tác dụng với Felix thì sẽ nói lời đó.
Nước mắt cô nhanh chóng đong đầy khóe mi.
Cô khóc thật hay giả thật ra rất dễ phân biệt. Khi cô thật sự buồn mà rơi lệ, nét mặt sẽ lộn xộn, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, trông rất thảm hại.
Nhưng khi cô giả vờ nhỏ vài giọt lệ, nước mắt sẽ như những viên ngọc trai đứt dây, từng viên từng viên lăn dài xuống.
Rất đẹp, cũng rất khiến người ta xao xuyến.
Thực ra, Alice đôi khi chẳng ngốc chút nào, ít nhất cô biết cách nắm thóp anh.
Nhưng cô chỉ thể hiện sự thông minh hơn một chút ở những chuyện như thế này mà thôi.
Dù vậy cũng đủ rồi.
Quá đủ rồi.
Anh không thể chấp nhận được việc cô cũng thông minh như vậy khi đối xử với những người khác.
Felix vươn tay hứng lấy một hạt “ngọc trai” bên cằm cô, rồi dùng bàn tay còn ướt “ngọc trai” ấy nắm lấy cổ tay cô. Giọng anh có chút khàn, như thể yết hầu vừa bị lửa nướng qua: “Quần áo trong tủ, em muốn anh mặc bộ nào, tự mình chọn đi.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh: “Thật sao?”
Felix lại cười: “Tất nhiên rồi, Alice, đã vậy em cứ quan tâm như thế, sau này anh mặc gì đều do em quyết định, được không?”
Bàn tay rộng lớn của anh vuốt ve đỉnh đầu cô, một sự vuốt ve đầy ẩn ý mờ ám.
Giờ đây anh lại trở về vẻ ôn hòa của một người lớn tuổi. Rất nhiều lúc, anh đều rất phù hợp với hình tượng “daddy” trong lòng cô, đương nhiên, là khía cạnh đáng tin cậy.
Thực tế, hầu hết thời gian anh đều rất đáng tin cậy. Khi Khương Nguyệt Trì du học ở Mỹ, phần lớn rắc rối cô gặp phải đều do anh giải quyết giúp.
Khoảng thời gian đó, điều duy nhất cô phải lo lắng là làm thế nào để làm hài lòng anh.
Còn lại, anh có thể làm được mọi thứ.
Anh là người toàn năng, Khương Nguyệt Trì biết điều đó.
Nhưng giờ đây họ không còn là mối quan hệ kỳ lạ kiểu chủ nhân và thú cưng nữa.
Họ là bạn trai bạn gái.
Cô bỏ qua câu hỏi của anh, đứng dậy đi đến bên tủ quần áo, chọn một bộ vest casual trông khá lịch sự.
“Bộ này được không?”
“Ừm.” Felix đón lấy quần áo, tiện tay ném lên giường, rồi bắt đầu cởi đồ trên người.
Khương Nguyệt Trì nhìn chăm chú suốt cả quá trình.
Felix cố ý làm chậm động tác cởi đồ: “Trông có đẹp không?”
“Hả?” Cô ngẩn ra, đỏ mặt dời tầm mắt: “Em chỉ là… em chỉ là đang nghĩ đến cảm giác của chiếc áo sơ mi này thôi.”
Felix rất hào phóng bước đến trước mặt cô, để cô tự mình đưa tay ra sờ thử.
Khương Nguyệt Trì đỏ mặt cảm nhận một hồi.
Felix hỏi cô: “Cảm giác thế nào?”
“Ừm… chạm vào rất trơn láng, rất nóng… hơi mềm, lại hơi cứng, hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?”
Chiếc áo sơ mi chỉ mặc được một nửa, ngay cả cúc áo cũng chưa cài xong, chiếc cà vạt màu đỏ sẫm cứ thế buông lỏng trên vai.
Sự xâm lược trong đáy mắt người đàn ông hiện rõ mồn một trong đôi mắt xanh thẳm.
Anh chưa bao giờ che giấu điều này, cũng chẳng cần phải che giấu.
Động tác của anh quá mờ ám, anh nắm lấy cổ tay cô, tăng thêm lực tay của cô.
Cô thậm chí cảm thấy lòng bàn tay mình hơi lún xuống.