Điển Thiếp

Chương 68: Nàng không cần hắn (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Sớm ngay lúc khi Chu Tú Nhi rời đi, Phùng Mẫn đã dặn mẫu thân về nhà bán tất cả những thứ có thể bán đi, cất những đồ vật lớn khác vào trong kho, gom vàng bạc châu báu lại một chỗ, hôm qua nàng lại nhờ người mang thư về nhà, dặn phụ mẫu sớm tinh mơ chờ nàng ở cửa, nhất định phải chờ nàng trở về.

Hôm nay, những người rời đi đa phần là các gia đình phú quý ở phía đông thành, vẫn còn không ít người đang ngầm quan sát tình hình, hai phu thê Phùng lão tam đang lo lắng chờ đợi ở nhà, nghe thấy tiếng xe ngựa thì vội ra xem, nhìn thấy khuê nữ của mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai phu thê chất những thứ đã chuẩn bị lên xe, hàng xóm láng giềng cũng có người ra xem nhưng không có động tĩnh gì, Chu Tú Nhi giải thích: "Đều là những người đất lấp đến cổ rồi, không nỡ rời xa ngôi nhà đã sống cả đời, hơn nữa gia sản không mang đi được, ra ngoài làm gì có đường sống? Nếu không phải cô mẫu của con đến khuyên, phụ thân con và ta cũng không định đi.”

Phùng đại cô là người linh hoạt, chỉ cần có chút động tĩnh là ngay lập tức nắm bắt được, bà ấy làm ăn với các gia đình giàu có, mấy ngày nay, động tĩnh của nhiều hộ lớn làm sao có thể qua mắt bà ấy. Ngay cả những người đó cũng chạy cả rồi, đủ thấy tình hình nguy cấp, cứ cố chấp ở lại làm gì? Một nhóm người thân trong nhà đều đã được bà ấy khuyên bảo, những người muốn ở lại bà ấy không khuyên được thì cũng mặc kệ.

Khi Phùng Tú Nhi đang khóa cửa, cô phụ Lưu Chí đã đánh xe bò đến, rồi mang nhiều đồ đạc tinh xảo lên xe ngựa Phùng gia. Hai mẫu nữ Phùng đại cô và Quyên Nhi lên xe ngựa, hai người nam nhân mỗi người cưỡi một chiếc xe hòa vào đoàn người rời khỏi thành, bắt đầu đi về phía nam.

Cùng đi theo chiếc xe dẫn đầu, lần lượt có người gia nhập, cũng có những gia đình quá nghèo không sắm nổi xe lừa, đành vác hành lý, dắt díu cả nhà đi theo đại quân. Những người đi theo một cách mù quáng như vậy không phải là ít, dù sao mọi người đều cùng một nơi, có chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu chẳng may gặp phải kỵ binh Khương tộc, trong chốc lát cũng không thể g.i.ế.c hết, tổng thể có thể chạy thoát được.

Hai nhà Phùng - Lưu từ sớm đã lên kế hoạch về nông thôn lánh nạn, vừa ra khỏi cổng thành, họ đã gặp nhóm người đầu tiên mang đến tin xấu, nói rằng bộ tộc Tiên Linh người Khương man rợ và khát m.á.u nhất đang tiến về thành Vân Dương, nhiều thôn làng nhỏ không hề phòng bị đã bị tắm máu, bọn họ đều là những người bò ra từ đống xác chết, hiện tại nơi nguy hiểm nhất chính là các thị trấn nhỏ không có quân đồn trú bên ngoài thành Vân Dương, chi bằng trực tiếp đi về phía nam.

Mọi người nghe xong đều lo lắng, có người hỏi câu hỏi then chốt nhất: "Rốt cuộc lần này có bao nhiêu người Khương đến? Hồi ta năm tuổi, cũng có người Hung Nô đến đánh thành Vân Dương, thành Vân Dương của chúng ta do Thủy Hoàng lập nên để chống lại ngoại tộc, đã tồn tại bao nhiêu năm rồi. Lần đó có năm nghìn nhân mã, chưa vào được cổng thành đã bị đánh lui. Nói không chừng lần này cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.”

"Không ăn thua đâu! Bên ngoài thành đã có một vạn người rồi, ta nghe họ nói, phía sau còn có hai vạn người Khương nữa, những tên chó má tạp chủng này, hết tiền hết lương lại đến cướp bóc của chúng ta, thắng thì chạy thua thì hàng, một chút khí phách cũng không có, bao giờ triều đình mới có thể tiêu diệt hết bọn chúng chứ?”

Thực ra từ triều đại trước, người Hung Nô, người Khương, người Tiên Bi và người Ô Hoàn ở Tây Bắc đã là mối họa lớn, những bộ tộc du mục đó luôn thăm dò và lang thang ở vùng biên ải, cũng đã nhiều lần họ vượt qua ranh giới để công thành cướp đất, khiến triều đình phải tập hợp quân đội đến tiêu diệt. Người Khương rất xảo quyệt và không giữ chữ tín, khi thấy tình thế bất lợi sẽ đầu hàng, những tàn quân lưu tán chỉ vài năm sau lại gây loạn trở lại, thật đáng hận mà không có cách nào chống lại chúng.

Những ngày gần Tết, đáng lẽ phải là lúc cả nhà đoàn viên, tận hưởng thái bình, thì lại phải trốn chạy hoảng loạn, màn trời chiếu đất. Nông thôn không thể đi, đành phải đi theo đại quân xuống phía nam, buổi tối, mọi người tìm một sườn đồi tránh gió, tạm dừng cuộc chạy trốn, trong đêm tối lạnh lẽo ngoài trời, họ dựng những bếp nấu đơn giản để có chút canh nóng, nước nóng làm ấm cơ thể.

Trời đêm trong vắt, sao nhỏ thưa thớt, gió lạnh cắt buốt, bên trong xe ngựa cũng không ấm hơn là bao, mấy người nữ nhân chen chúc vào nhau. Phùng Mẫn dựa bên cửa sổ, tiếng sói tru từ vùng hoang dã vắng lặng vọng đến, không khác gì tiếng trẻ con khóc thét thảm thiết, nghĩ đến Đại Bảo mới đầy tháng, trong đêm tuyết như thế này, phụ mẫu đều không ở bên cạnh, không biết có quấy khóc không, còn người đó nữa... Trong thành chỉ có ba nghìn binh mã, đối đầu với một vạn người Khương, liệu có giữ vững được không?

Dân chúng còn mơ hồ, nhưng mấy nhân vật lớn làm quan làm tướng thì vô cùng nhạy bén, ngay từ lúc phát hiện ra quân tuần tra của Khương tộc, Thứ sử đại nhân đã không lơi lỏng, triệu tập tất cả các quan văn võ từ cấp tào lại trở lên, để bắt đầu bàn bạc việc phòng ngự.

Thứ sử đại nhân trước tiên báo cáo lên triều đình, sau khi được cho phép, ông đã triệu tập một lượng lớn thanh niên trai tráng nhập ngũ, gia nhập đội quân thu hoạch vụ thu, sau khi thu hoạch xong ruộng lúa mạch trong phạm vi vài chục dặm ngoài thành, tiếp theo là các loại nông sản ở ngoài tường thành, ngay cả dây khoai lang cũng không bỏ sót, tất cả đều được đóng gói mang về nhà cho gia súc ăn.

Đây mới chỉ là việc thứ yếu, quan trọng là việc tu sửa và củng cố tường thành, thành Vân Dương là một thành cổ, tường thành loang lổ và xuống cấp, có rất nhiều vết nứt lớn, lần này đã dùng vật liệu tốt để tu sửa cẩn thận, đồng thời thêm vài tháp canh. Nhờ mối quan hệ, ông còn vay mượn được khá nhiều đao kiếm và mũi tên từ vài vị Thứ sử châu khác, để thực hiện những việc này, đều phải nhờ cậy vào vài vị phụ tá và nhi tử đi làm, hai phụ tử bọn họ hồi mùa thu mới bận rộn đến vậy.

Việc cho người già yếu trong thành rời đi cũng nằm trong kế hoạch, Tưởng phu nhân ban đầu không muốn bỏ lại trượng phu và nhi tử mà một mình trốn thoát, nhưng tôn tử của họ còn quá nhỏ, là niềm hy vọng của cả phòng bọn họ, sao có thể nhẫn tâm để thằng bé gặp chuyện không may? Sau khi hầu hết mọi người trong thành đã rời đi, để ngăn chặn quân địch lẻn vào, mấy cổng thành đã được đóng chặt, ba ngày sau, ngay cả việc chỉ vào mà không ra cũng bị cấm.

Từ khoảnh khắc kỵ binh Khương bao vây thành, những lá thư khẩn cấp đã được gửi gấp về triều đình, giờ phúc này, cả thành Vân Dương chỉ có thể tử thủ và chờ đợi, cho dù cuộc bao vây bên ngoài càng ngày càng dữ dội, kẻ địch càng ngày càng nhiều, cũng không thể lùi bước. Gió lạnh thổi từ Kì Liên Thiên Sơn như mang theo hơi lạnh của tuyết, sau một ngày chiến đấu và phòng ngự, các binh sĩ đã mệt mỏi, ngay cả vị tướng trấn giữ thành cũng không còn chút sức lực nào để đi tuần tra.

Thái Giới với một bộ quần áo xanh thẫm cũng chẳng khá hơn là bao, mặt hắn dính đầy bụi tro, quần áo thì rách hoặc dính máu, chỉ có đôi mắt vẫn kiên nghị như trước, sau những thời khắc c.h.é.m g.i.ế.c căng thẳng, sự mệt mỏi khi lơi lỏng dâng lên trong lòng hắn.

Điển Thiếp

Chương 68: Nàng không cần hắn (1)