Điển Thiếp

Chương 70: Chúng ta giết hắn đi thôi (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*, mấy ngày nay khí trời giá rét, trải qua một đêm, lớp tường băng bao bọc ngoài thành Vân Dương lại dày thêm mấy tấc. Đại quân Khương tộc nhìn thành Vân Dương, như đàn sói đói ngửi thấy mùi xương ngon, chỉ là không tài nào ăn vào miệng được.

*Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Chờ đến khi các bộ lạc khác lần lượt tới, chuẩn bị phát động tiến công lần nữa, Trung lang tướng Hộ Hung Nô của triều đình dẫn theo đại đội binh mã từ Tịnh Châu gấp rút chạy tới, lại có người chuyên môn dẫn phòng hộ doanh tây bắc Liêu Độ đến giải vây, dưới thế giáp công của hai mặt, quân Khương tộc đại bại, một đám tán loạn chỉ có thể chạy về phía Bắc trốn vào Cao Bình.

Từ khi rời khỏi thành Vân Dương, lại nghe nói rất nhiều thôn làng nhỏ bị tàn sát, người Phùng gia liền không dám tách khỏi đại đội, trên đường lớn bụi bay mù mịt, mọi người mệt mỏi chạy trốn, nhưng không dám dừng lại, sợ bị tụt lại phía sau sẽ gặp phải kỵ binh Khương tộc.

Mọi người càng lấy gia đình thân thích làm đơn vị đoàn thể, giúp đỡ lẫn nhau, đề phòng bài xích người khá, hai người Lưu Chí và Phùng lão tam, một người thân hình gầy nhỏ, một người chân đi không tiện, xe bò và xe ngựa trong đoàn người chạy nạn cũng được coi là nổi bật, từ khi mới gặp những dân chạy nạn khác, Phùng Mẫn đã lo lắng, bảo phụ thân lái xe đi ở rìa đội ngũ, đừng chen vào giữa.

Ban đêm, mấy người nữ nhân ngủ trên xe, hai nam nhân ngủ dưới xe ngựa, đi ra ngoài giải quyết cũng phải có người đi cùng, mới đầu lương thực và nước đều đầy đủ, ai cũng không có ý đồ gì với người khác. Vừa mới nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng khóc lóc của nữ nhân không xa truyền đến, Phùng đại cô vội vàng ngồi dậy đi xem, hóa ra là một nữ nhân quả phụ có con nhỏ bị hai tên lưu manh lợi dụng lúc hỗn loạn cướp lương thực, Chu Tú Nhi nhổ một ngụm, “Thật độc ác, loại người này đi đến đâu cũng lừa đảo gạt gẫm, ngay cả cô nhi quả phụ cũng ức hiếp.”

Phùng đại cô càng có cảm giác nguy cơ mạnh mẽ hơn, liền nói: “Chúng ta cất giấu thức ăn kín đáo một chút, trên người mỗi người cũng mang theo một chút đi, Mẫn Nhi và Quyên Nhi không có việc gì thì đừng thò đầu ra khỏi xe ngựa, trên đường này người tốt kẻ xấu lẫn lộn, chúng ta không hại người, nhưng không phòng được người ta dòm ngó.”

Phùng Mẫn lặng lẽ lấy ra hai cây trâm bạc, không có việc gì thì mài đầu nhọn cho sắc hơn, còn chia cho Quyên Nhi một cây để tự vệ, mặc dù không đến mức lâm vào cảnh tồi tệ nhất, nhưng chung quy phải làm chuẩn bị chi tiết. Trong đám dân chạy nạn có không ít tiểu cô nương trẻ tuổi, mọi người đều biết ai là mối đe dọa với mình, khi có việc rời khỏi người nhà thì luôn đi thành từng nhóm, nhìn thấy Phùng Mẫn và Quyên Nhi đi vào rừng giải quyết, có hai tiểu cô nương cũng lặng lẽ đi theo.

Mọi người cách nhau không xa, có thể nghe thấy động tĩnh của nhau, Phùng Mẫn đi ra trước thì đứng ở lối vào chờ biểu muội, chợt nghe thấy sau lùm cây có một tiếng kêu thét ngắn ngủi, Quyên Nhi không kịp buộc váy, hoảng sợ chạy ra ngoài, “Tỷ, Vương Nhị tỷ tỷ bị Vương A Đại ôm lấy rồi.”

Lưu Quyên nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Phùng Mẫn, hoảng hốt không biết phải làm sao, Phùng Mẫn lập tức quyết định đi vào rừng, thì thấy trong bụi cây thấp, một người nam nhân gầy gò như con gà đang ôm một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi. Còn có một tiểu cô nương vừa khóc vừa đánh nam nhân kia, nhưng sức lực nhỏ, đối phương không hề nhúc nhích, Phùng Mẫn lấy một cây trâm đ.â.m vào vai nam nhân kia, túm người kéo ra phía sau, mấy tỷ muội đều đến giúp, Vương Tiểu Muội và Quyên Nhi vừa kéo người vừa la hét cứu mạng, Vương Nhị Nữu ôm quần áo ngồi dậy khóc.

Vương A Đại chịu đau đớn, mặt vặn vẹo đứng dậy chuẩn bị tìm người xen vào việc của người khác để tính sổ, vừa nhìn thấy Phùng Mẫn còn cao hơn ông ta, mấy tiểu cô nương đều hung ác trừng mắt nhìn ông ta, lại nghĩ đến đứa chất nữ mà ông ta đã nghĩ đến từ lâu, cũng không thiếu ngày này, làm ầm ĩ lên không tốt, liền nhổ một ngụm xuống đất, “Bắt chó đi cày mà xen vào việc của người khác, ngày nào đó không có đồ ăn, để ta bảo mọi người bắt mấy đứa da non thịt mềm chúng bây đến nấu ăn.”

Hai tiểu muội muội sợ đến mức răng đánh vào nhau lập cập, sắc mặt Phùng Mẫn cũng không tốt, heo gà chó vịt mang theo trong mấy ngày chạy nạn đã càng ngày càng ít rồi, tin rằng khi người ta bị dồn vào đường cùng, cái gì cũng có thể làm ra.

Mấy người bọn họ trở về chỗ cắm trại, nhìn thấy người lại nhiều thêm một chút, đều là những người chạy nạn từ khắp các nơi ở Đình Châu tới, ngay cả Lương Châu và Tịnh Châu cũng không thoát khỏi.

Thế giới rộng lớn, hình như không có chỗ nào an toàn, bọn họ đi nơi khác lánh nạn, người ở nơi khác lại cho rằng nơi của họ an toàn, cả ba châu Tây Bắc đều là dân chạy nạn di chuyển. Ban ngày căn bản không dám đến gần thị trấn, nơi có người ở chính là những ngôi nhà bị cháy, tường đất, gạch ngói đều bị ám đen kịt, cũng may không nhìn thấy nhiều thi thể, mà các thành trì lớn hơn thì có trọng binh canh gác, hoàn toàn không cho dân chạy nạn đến gần.

Đi đi lại lại, mọi người lại không dám đi nữa, bởi vì nghe nói phía trước có không ít dân chạy nạn trẻ tuổi khỏe mạnh tụ tập thành đoàn, ngồi chặn đường cướp bóc, đoàn người từ thành Vân Dương này ra, tổng cộng cũng có hai mươi ba mươi chiếc xe ngựa, xe bò thì nhiều hơn, số vật tư ít ỏi này là hy vọng của mấy miệng ăn trong gia đình, tiến thoái lưỡng nan, có người cắn răng, “Má nó, lão tử muốn quay về, c.h.ế.t cũng c.h.ế.t ở nhà, đừng đến lúc c.h.ế.t ở bên ngoài trở thành cô hồn dã quỷ, cùng lắm thì liều mạng với người Khương tộc luôn.”

Thái độ đầy khích lệ này làm cho mấy người khác cũng có động lực, nhiều người hơn thì mặt mày sầu khổ, lắc đầu không nói gì, Phùng gia và Lưu gia cùng mấy gia đình thân thích hàng xóm cũng đang bàn bạc, rốt cuộc là tiếp tục đi về phía trước hay là quay về. Đều cảm thấy đi theo đại đội thì an toàn, nhỡ có chuyện gì, cũng có người cản lại một lúc, mình chạy là được.

Phùng gia thì không dám có tâm lý may mắn, chiếc xe ngựa Phùng Mẫn mang về từ phủ Thứ sử đã bẩn cũ, bên trong có không ít đồ tốt. Mất đồ là chuyện nhỏ, bị liên lụy mất mạng thì không hay.

Phùng đại cô và Phùng Mẫn đều tán thành quay về, sáng ngày hôm đó, khi đại đội tiếp tục đi về phía Nam, có mấy chiếc xe lặng lẽ tách khỏi đội ngũ, đi về mấy hướng khác nhau, xem ra là mỗi người có một tính toán riêng.

Chỉ có Phùng gia, Lưu gia và mấy gia đình không quen thuộc cùng nhau đi về hướng đã tới. Phùng Mẫn ở trong đó phát hiện ra tỷ muội Vương gia, từ lần đó ra tay nghĩa hiệp, tỷ muội Vương gia đã rất quen với Quyên Nhi, có cơ hội thì liền tụ lại chơi đùa, bây giờ nói là nương tựa vào nhau mà sống cũng không quá lời, càng thêm quen thuộc, chỉ cần không phải là lúc ăn cơm, hai tỷ muội liền đi sát bên xe Phùng gia.

Chu Tú Nhi và Phùng đại cô nhìn thấy, không tiện đuổi người đi, nhưng người thúc thúc trong tộc như ruồi bọ của Vương Nhị Nữu luôn ở trong nơi bí mật gần đó lén lút nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng bọn họ cũng không thoải mái. Phùng Mẫn liếc nhìn Vương A Đại đang cười lạnh cách đó không xa, thật muốn dùng một cây trâm đ.â.m vào con mắt ghê tởm của ông ta, hỏi nhỏ Vương Nhị Nữu, “Phụ mẫu của muội có biết không?”

Vương Nhị Nữu gật đầu, nhà nàng ta nghèo túng, vẫn luôn là đối tượng bị hàng xóm giẫm đạp lên, nhà ai mất đồ thì người đầu tiên xông vào nhà nàng ta mà tìm, phụ mẫu nhát gan nhút nhát, tất nhiên là bảo vệ nữ nhi, nhưng cũng không thể canh chừng suốt mười hai canh giờ, chỉ có thể bảo nữ nhi tránh đi một chút, Phùng Mẫn muốn nói chính là thái độ rụt rè này của Vương gia càng làm cho sự kiêu ngạo của Vương A Đại tăng lên.

Điển Thiếp

Chương 70: Chúng ta giết hắn đi thôi (1)