Cách một tháng, lần nữa trở lại thành Vân Dương, dù đối mặt với cảnh hoang tàn khắp nơi, vẫn là lòng người phấn chấn, nỗi nhớ nhà tựa như tên bắn. Phùng gia và Lưu gia chia tay ở ngã rẽ, roi ngựa của Phùng lão tam quất vang lách tách, đến trước cửa nhà, con ngựa còn chưa đứng vững, ông đã vội vàng nhảy xuống, thấy ổ khóa trên cửa bị cạy, trong lòng liền giật thót một cái.
Phùng Mẫn đỡ mẫu thân, cũng đầy lòng vui sướng, liền nghe phụ thân trong phòng khách hô lên, “Cái tên đáng c.h.é.m ngàn đao nào hả, trộm thì trộm đi, sao lại phá nát nhà người ta, đừng để ta tóm được hắn.”
Hai mẫu nữ vừa vào cửa nhìn thấy, cũng đau lòng mà kêu tiếc, bàn ghế trong phòng khách tuy cũ nát, rất nhiều cái còn lớn tuổi hơn cả Phùng Mẫn, đều bị chẻ ra làm củi đốt, giữa nền nhà chỉ còn lại một đống tro đen. Tủ quần áo lớn trong phòng ngủ cũng không thoát khỏi, tấm gương cao nửa người trên tủ của Phùng Mẫn bị đập nát vụn, màn giường chăn đệm, cái gì đốt được đều bị đốt sạch, quần áo cũng bị lấy đi, để lại một số cái vá víu đầy rẫy, vứt lung tung khắp nơi.
Chắc chắn là mấy ngày tuyết rơi lớn, có một số kẻ hỗn tạp không kịp trốn chạy đã mò vào ở mấy ngày, vì trong nhà bếp cũng trống rỗng bị lục lọi sạch sẽ.
Không kịp nghỉ ngơi, cả nhà ba người bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, cái gì vứt được thì vứt đi trước, quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới trong nhà, lại vội vàng sắm sửa đồ dùng mới. Buổi tối không có chăn đệm, Phùng lão tam dỡ hết đồ trên xe ngựa xuống, rồi đánh xe ra ngoài mua sắm.
Mấy ngày sau, thành Vân Dương chịu trọng thương từ từ tỏa ra sức sống mới, những người ban đầu không chạy trốn đều rất tự hào, một số người được triệu tập đi thủ thành, sau đó đều được thưởng, còn là do phủ Thứ sử hào phóng ban cho.
Tiểu nhi tử của nhà hàng xóm Phùng gia, ở lại cùng lão mẫu không chạy trốn, khi thành bị vây hãm đã gia nhập đội nấu cơm, thấy ai cũng khoe rằng mình đã từng nấu cơm cho các quan lão gia ăn.
Chu Tú Nhi cầm kim chỉ, đi khắp nơi nghe tin tức hàng xóm, rồi trở về kể cho Phùng Mẫn, “Mọi người đều nói đại thiếu gia thật lợi hại, thấy sắp không trụ nổi nữa, khó cho hắn đã nghĩ ra cách đóng băng, sống c.h.ế.t giữ thêm được mấy ngày.”
Phùng Mẫn đang ở trong phòng vá quần áo, chỉ chăm chú nghe mẫu thân nói, không khỏi nghĩ đến người đã chặn trước xe nàng ngày đó, vội vã thành khẩn như vậy, vào thời khắc nguy cấp đó, hắn hẳn là trên đường tuần tra gặp được đội xe của Thái gia, lập tức phát hiện nàng không có ở đó, liền ra ngoài tìm nàng…
Nàng lắc đầu, vứt cái bóng hình cố chấp đó ra khỏi đầu, bất kể thế nào, bọn họ cũng không còn cơ hội gặp lại, con người nàng đã ra khỏi phủ Thứ sử, lòng cũng nên sớm trở về vị trí cũ mới đúng.
Ôm suy nghĩ này, Phùng Mẫn không mấy khi muốn nghe động tĩnh của Thái gia. Tối nay, Chu Tú Nhi lại mang về một tin không hay, nói là có người nhìn thấy đại thiếu gia bị trúng tên, được người ta khiêng từ trên tường thành xuống, mấy ngày đó các đại phu của thành Vân Dương đều được triệu vào phủ Thứ sử, cũng không rõ tình hình bây giờ thế nào.
Phùng Mẫn bấu c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, cố gắng lờ đi sự hoảng loạn trong lòng, bị mẫu thân giành lấy quần áo để sang một bên, “Chúng ta nên đi hỏi thăm xem vết thương thế nào mới phải, tốt xấu gì cũng là phụ thân của Bảo nhi, nếu thật sự có chuyện gì, Bảo nhi sẽ khổ. Huống hồ người ta đối xử với chúng ta không tệ.”
Trên xe ngựa trở về nhà của Phùng Mẫn, có mang theo một lượng lớn trang sức cài đầu tốt, lấp lánh tinh xảo, đẹp và quý hơn cả của hồi môn truyền đời của nhà Chu Tú Nhi gấp trăm lần, lại còn rất nhiều lụa là gấm vóc, bạc trắng hơn trăm lượng, đủ thấy sự hào phóng của phủ Thứ sử, đối với Phùng Mẫn không hề có chút khắc nghiệt nào.
Phu thê Phùng lão tam đều là người thật thà, gặp người đối xử tốt với mình một chút, luôn nghĩ đến chuyện đền ơn đáp nghĩa, liền kéo Phùng Mẫn đang do dự đứng dậy, “Chúng ta không vào, chỉ hỏi thăm bên ngoài thôi, nếu không tốt, Lâm đại phu ở quê chúng ta y thuật tốt như vậy, có lẽ còn giúp được.”
Hai mẫu nữ vội vã đến phủ Thứ sử, nhưng cổng lớn đóng chặt, đường dài vắng người, hỏi thăm hàng xóm hai bên, mới biết Thứ sử đại nhân đã theo người chuyển đến ải Phùng Nghĩa, còn đại thiếu gia đã được sắp xếp xe đưa đi từ ngày thành Vân Dương giải vây.
Phùng Mẫn nhìn cánh cổng đóng chặt, trong lòng hơi thả lỏng, còn có thể ngồi xe đi, có lẽ không nghiêm trọng như vậy. Chu Tú Nhi cũng nghĩ như thế, “Để ta về thắp hương cho Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ đại thiếu gia tai qua nạn khỏi, Bảo nhi nhà ta cũng có thể khỏe mạnh lớn lên.”
Dù nói đứa bé là của người khác, không liên quan đến họ, nhưng chỉ sống chung mấy ngày ngắn ngủi, Chu Tú Nhi lại rất yêu quý, miệng nói lòng nghĩ, nhất thời có chút không quen. Phùng Mẫn cũng không quản bà, bây giờ nàng chỉ nghĩ làm sao để cuộc sống gia đình ngày càng tốt hơn, tốt nhất là làm chút buôn bán nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại, lại không có cơ hội thích hợp.
Một là nàng tuy đã biết đọc biết viết, nhưng đối với việc kinh doanh lại không có chút lợi ích nào, dân thường nhỏ nhoi tầm thường, không có tiền không có quyền, không chịu nổi chút sóng gió nào. Thành Vân Dương là một nơi trọng yếu, hàng hóa giữa Tây vực và Trung Nguyên qua lại thường xuyên, chỉ có những thương đội lớn giàu có mới dám đi, nàng một cô nương chưa có chồng, muốn đứng ra kinh doanh là chuyện viển vông.
Chút tiền bạc trong nhà cũng không thể mạo hiểm, những người nông dân trong tay có chút tiền lẻ luôn muốn mua thêm đất, vừa lúc sau lần náo động này, rất nhiều gia đình lo lắng, đều muốn tìm cách di cư về phương nam. Phùng lão tam đã nhờ mấy người, giành được mấy mẫu ruộng tốt, cầm khế đất về nhà, xem đi xem lại không nỡ khóa lại.
Chu Tú Nhi nói: “Chỉ mong đừng có đánh nhau nữa, nhà chúng ta có những mảnh đất này, về sau mấy đời ăn mặc không phải lo rồi.”
“Chuyện sau này ai mà nói trước được, những người Khương kia mãi mãi không g.i.ế.c hết được, chỉ cần có mấy người chạy thoát, vài năm sau lại kéo đến một đám lớn, chỉ mong triều đình đuổi họ đi thật xa, đừng đến gây họa cho chúng ta nữa. Ta nghĩ rồi, nghe nói phương nam thịnh hành thuốc hút, chúng ta cũng thử xem, nếu may mắn, một hai năm tích cóp được tiền, lão đại có tiền thành thân, Mẫn nhi cũng có thể sắm một phần của hồi môn phong phú.”
Phu thê nửa đời vì con cái, năm ngoái đau lòng cầm cố khuê nữ đi, liền luôn cảm thấy có lỗi với nàng, chuyện đại sự cả đời của Phùng Mẫn trở thành một gánh nặng trong lòng hai người, luôn phải đợi khuê nữ có chỗ dựa vững chắc nửa đời sau mới có thể buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
Nghĩ lại khuê nữ vừa mới qua cữ đã phải bôn ba, ngày đó trời lạnh như vậy, ăn gió nằm sương, nhỡ đâu mắc bệnh thì không hay chút nào, Chu Tú Nhi một mặt làm đồ ăn ngon bồi bổ cho khuê nữ, một mặt tỉ mỉ hỏi thăm xem đại phu phụ khoa nào có tiếng, chỉ muốn xem một lần mới yên tâm.