Điều Cấm Kỵ Trong Nhà Xí

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ở quê tôi có một truyền thuyết, rằng trước khi đi vệ sinh vào buổi tối, phải ho một tiếng.

Nếu không, sẽ chiêu dụ những thứ không sạch sẽ.

Nhiều năm sau khi rời quê, tôi quay trở lại.

Đột nhiên cảm thấy buồn cười, muốn thử xem có thật không.

Vì vậy, tôi không ho, mà lẳng lặng bước vào.

Nhưng lại nghe thấy bên trong có một cô bé nói:

"Cuối cùng thì cũng chịu vào rồi."

1

Giọng nói phát ra từ trong nhà vệ sinh, rất nhỏ.

Nhưng đủ để khiến tôi sợ toát mồ hôi lạnh.

Chân tôi đang bước bỗng khựng lại, cơ thể bắt đầu run rẩy một cách không kiểm soát. 

Đột nhiên, cổ áo tôi siết chặt, cảm giác như có người đang kéo tôi lùi lại.

Lực đó cứ thế kéo tôi, càng ngày càng xa khỏi nhà vệ sinh.

Tôi quay đầu lại, là chú Thôi.

"Thằng nhóc ranh, không muốn sống nữa à? Đi làm thuê được hai năm, đã quên mất quy tắc của làng mình rồi à?"

Tôi thấy chú ấy nói chuyện đầy khí thế, trong lòng đã bớt lo đi một nửa.

"Chú Thôi, cháu chỉ thử thôi..."

"Thử cái đầu con! Bây giờ e rằng con đã bị thứ đó nhắm đến rồi!"

Nghe vậy, tôi lập tức lại căng thẳng, vô cùng hối hận về hành động liều lĩnh vừa rồi của mình.

"Chú Thôi, vậy... vậy phải làm sao bây giờ..."

Chú Thôi lắc đầu.

"Thằng nhóc ranh chỉ thích gây chuyện, y như hồi nhỏ.”

"Con cứ đến nhà chú trốn vài ngày đi, chú ở một mình, vừa hay có bạn."

Nhà chú Thôi rất sạch sẽ và rộng rãi.

Vừa vào cửa, chú ấy đã niềm nở tiếp đón tôi.

"Con cứ ngủ ở phòng phía Đông đi, chú ở một mình, có nhiều phòng lắm."

Nhưng tôi nhìn quanh, lại thấy trên sàn có hai đôi dép.

Trên bàn cũng bày sẵn hai bộ bát đũa.

Trên bồn rửa tay còn có hai chiếc cốc và bàn chải đánh răng.

"Chú Thôi, chú đã biết trước cháu sẽ đến à? Sao chuẩn bị sẵn cả dép và bàn chải đánh răng rồi?"

Tôi vừa nói đùa vừa thắc mắc, sắc mặt chú ấy bỗng thay đổi, ấp úng.

"Đâu... đâu có, sao chú có thể biết trước được, những thứ này là chú đã dùng rồi nhưng chưa dọn.”

"Con yên tâm, chú còn cái khác, để chú lấy cái mới cho con."

Chú ấy nhanh chóng lấy dép và dụng cụ vệ sinh mới, rồi sắp xếp cho tôi ở phòng phía Đông.

Căn phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, một chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trông rất ấm cúng.

Nằm trên giường, tôi có chút nghi ngờ về phản ứng của chú Thôi.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ vọng vào giọng nói của một cô bé.

"Anh trai tội nghiệp, chẳng bao lâu nữa sẽ thành kẻ thế thân thôi"

Tôi lập tức c.h.ế.t sững.

2

Giọng nói của cô bé này, chính là giọng tôi đã nghe thấy trong nhà vệ sinh.

Cô bé ấy thực sự đã đi theo tôi sao?

"Đừng nói bậy!"

Còn có một giọng đàn ông khác!

" Nhưng mà, chúng ta không giúp anh ấy sao? Anh ấy sẽ c.h.ế.t mất!"

"Không hẳn là sẽ chết, chỉ cần trước khi trời sáng không bị người đàn ông đó bắt là được."

Hai con ma một lớn một nhỏ thì thầm bên ngoài cửa sổ, còn tôi thì đã sợ đến run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.

Ban đầu tôi đã nghi ngờ chú Thôi, nghe những lời này lại càng tin hơn. 

Hơn nữa, nửa đêm thế này, tại sao chú Thôi lại ra nhà vệ sinh ở đầu làng?

Cảm giác như chú ấy cố tình đi tìm tôi vậy.

Tôi càng nghĩ càng lo lắng, nỗi nghi ngờ với chú Thôi đã vượt qua cả nỗi sợ hãi với hai con ma kia.

Dù thế nào đi nữa, cứ đảm bảo an toàn cho bản thân trước đã.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cộp cộp" dồn dập, làm tim tôi suýt nhảy ra ngoài.

"Hoàng Hạo à, ngủ chưa con? Chú mang cho con cái chăn mới này!"

Mang chăn ư? Nhưng rõ ràng bây giờ là mùa hè mà?

Ngủ còn phải cởi trần, bật điều hòa, làm gì có chuyện đắp chăn!

Đây rõ ràng là một cái cớ, tôi càng tin hơn vào những gì hai con ma kia nói.

"Thế ông ta muốn dùng anh ấy để làm thế thân cho ai vậy?"

Ma nhỏ ngoài cửa sổ lại hỏi.

"Tất nhiên là cho con trai của ông ta rồi!"

Con trai? Một tia sáng lóe lên trong đầu, tôi chợt nhớ ra.

Mười lăm năm trước, con trai của chú Thôi đã c.h.ế.t trong một trận hỏa hoạn.

3

Tôi đã rời quê hương hơn mười năm rồi.

Điều kỳ lạ là những ký ức trước khi tôi rời đi đều rất mơ hồ.

Tôi thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của bố mẹ, cũng không nhớ họ đã mất như thế nào.

Tôi giống như đã mất đi mười mấy năm cuộc đời, khoảng ký ức đó trống rỗng.

Tuy nhiên, trận hỏa hoạn mười lăm năm trước, tôi vẫn còn chút ấn tượng.

Trận hỏa hoạn đó đã thiêu c.h.ế.t con trai của chú Thôi.

Tôi nhớ hình như là một đêm, ngọn lửa bốc cao sáng rực như ban ngày, đứa trẻ đó phát ra những tiếng la hét thảm thiết.

Đúng vậy, lúc đó tôi chắc chắn có mặt ở hiện trường, dù cảnh tượng mơ hồ, nhưng tôi chắc chắn đó là những gì tôi đã tận mắt chứng kiến.

Cũng sau đó, tôi đã rời quê hương đi làm thuê.

Hơn mười năm qua, tôi chưa từng quay trở lại, cho đến nay, mới quay về để sửa sang lại căn nhà cũ đã đổ nát.

Những ký ức kinh hoàng ập đến một lần nữa, khiến tôi rùng mình.

Liên tưởng đến những đồ vật thừa thãi trong nhà chú Thôi, bàn chải đánh răng hình con thỏ trắng, dép có hình gấu nhỏ, dường như trong góc còn có một chiếc ba lô màu hồng, trên bàn học còn vương vãi vài bức phác họa.

Mỗi một chi tiết như mũi kim châm vào da thịt, khiến nỗi sợ hãi của tôi đối với chú Thôi đạt đến đỉnh điểm.

Tôi lấy hết can đảm, lật người nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.

Có lẽ là do tâm lý, suốt quãng đường chạy trốn, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đang bám theo phía sau.

Nhưng khi quay đầu lại, lại không thấy gì cả.

Tôi cứ vừa chạy vừa nhìn như vậy, chạy khoảng 20 phút.

Có lẽ vì đã lâu không về, những con đường trong làng đã thay đổi quá nhiều.

Tôi định bụng chạy về căn nhà cũ, nhưng càng chạy càng lạc.

Tôi cứ loanh quanh trong một lùm cây rậm rạp, không sao thoát ra được.

Chẳng lẽ là "quỷ bịt mắt"?

Lúc này, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, trong đêm ở vùng quê tĩnh mịch này, thực sự khiến tôi giật mình không ít.

Tôi run rẩy tay nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến tiếng than phiền của chú Thôi.

"Thằng nhóc ranh, sao con lại nhảy cửa sổ bỏ chạy vậy?”

"Chú có lòng tốt cứu con về, chẳng lẽ con còn sợ chú hại con sao?”

"Làng mình dạo này chẳng mấy yên ổn, có mấy thanh niên trẻ đều biến mất vào ban đêm rồi.”

Điều Cấm Kỵ Trong Nhà Xí

Chương 1

Chương trước
Chương sau