"Còn ma nữ kia, là mẹ em phải không? Vẻ ngoài của cô ấy có chút... nhưng giọng nói rất hay."
Tôi vừa cảm ơn, vừa cố gắng suy nghĩ.
"Không cần cảm ơn, họ là bố mẹ của anh mà!"
Giọng ma nhỏ không lớn, nhưng lại như một tiếng sấm sét đánh vào đầu tôi.
"Em nói gì cơ?" Tôi kinh hoàng nhìn cô bé.
Đột nhiên con ma nhỏ cười lạnh, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Anh quả nhiên đã quên sạch sẽ rồi!"
Cô bé nói một cách u uất, giọng nói hoàn toàn khác so với trước, giống một con ma nữ oán hận hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé, đột nhiên nhớ ra.
Hình như đã thấy khuôn mặt này trong bức phác họa ở nhà chú Thôi.
"Em... em là con trai của chú Thôi... à?"
Không đúng? Ma nhỏ này rõ ràng là một cô bé, làm sao có thể là con trai của chú Thôi được?
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi, cô bé cười khúc khích.
19
"Anh nhìn kỹ em đi, em chính là Thôi Miểu, người đã bị anh thiêu chết!"
Cái gì? Không thể nào! Không thể nào!
Đầu óc tôi như muốn nổ tung, nhưng ký ức lại dần dần trở nên rõ ràng.
Đúng là Thôi Miểu, tôi nhớ ra rồi.
Là Thôi Miểu, con trai của chú Thôi, bị chính tay tôi thiêu chết!
Vào đêm kinh hoàng đó, ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt kinh hãi của tôi, tiếng kêu thảm thiết của nó vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nhưng, rõ ràng cô bé là một ma nữ! Còn Thôi Miểu là con trai mà?
Tôi không bận tâm hỏi những điều đó, đứng dậy lùi lại.
Cô bé vừa cười, vừa từng bước ép sát.
"Anh không thoát được đâu, anh đã ăn lá bùa của em, nhỏ m.á.u rồi, sẽ không thể rời khỏi đây đâu."
Nghe cô bé nói vậy, tôi cũng cười lạnh với cô ấy một tiếng.
"Thôi Miểu, mày đúng là đồ ngốc! Lần trước bị tao lừa vào đây rồi thiêu chết, lần này mày lại bị tao lừa nữa rồi."
Nói rồi, tôi xòe lòng bàn tay ra, ném lá bùa vào bồn cầu.
"Mày không biết đâu nhỉ? Tao căn bản không hề ăn lá bùa mà mày đưa!”
"Ma nhỏ! Không có lá bùa, nơi này không thể nhốt được tao!"
Nói xong, tôi quay người bỏ chạy.
Ai ngờ, vừa đến cửa, dường như đ.â.m phải một bức tường vô hình, bị bật ngược trở lại.
"Chuyện gì vậy?" Tôi kinh hoàng, đứng dậy lao ra lần nữa.
Nhưng vẫn bị bật trở lại.
Lúc này, ma nhỏ đã đi đến sau lưng tôi, lạnh lùng giải thích.
"Lá bùa không cần phải ăn, chỉ cần mang theo bên mình là được.”
"Còn cái anh ném đi chỉ là một bản sao, lá bùa thật, chẳng phải anh vẫn luôn mang theo sao?"
Tôi kinh ngạc nhìn cô bé, chợt nhớ ra.
"Là cái trưởng làng đưa cho tao sao?"
20
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, thì ra, hết thảy bọn họ đều cùng một giuộc.
Lúc này, ma nhỏ đã thong thả bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi nhìn thấy bên ngoài nhà vệ sinh, đã có vài người hoặc ma quỷ đang đứng.
Chú Thôi, trưởng làng, bố và mẹ tôi, tất cả đều đứng ở bên ngoài nhìn tôi, ánh mắt chan chứa hiền hòa, như bậc cha mẹ ngóng đợi đứa con lạc trở về.
Cho đến khi ma nhỏ bước ra, đi về phía họ.
Tôi nhìn thấy họ dang tay ra, ôm ma nhỏ vào lòng.
Lúc này tôi mới biết, ánh mắt hiền từ của họ, là dành cho ma nhỏ đó - Thôi Miểu.
Chú Thôi nhìn tôi, giọng nói bình thản.
"Hoàng Hạo, có phải con đã khôi phục lại ký ức rồi không? Nhưng có rất nhiều chuyện, thực ra mày vốn dĩ không biết.”
"Đứa trẻ trước mắt mày đây, tên là Thôi Miểu. Nó là con của chú.”
"Bị con lừa vào nhà vệ sinh rồi thiêu sống.”
" Nhưng, con không biết. Nó thực ra là em gái ruột của con!"
Cái gì? Em gái ruột? Tôi mở to mắt, hoàn toàn không tin những gì chú ấy nói.
Tiếp theo, chú Thôi đã kể lại toàn bộ sự việc cho tôi.
21
Thôi Miểu là em gái tôi, tôi tên Hoàng Hạo, còn nó tên là Hoàng Miểu.
Lúc đó gia đình nghèo, bố mẹ tôi không thể nuôi nổi hai đứa con.
Thế là khi Hoàng Miểu được hai tuổi, họ đã đưa con bé cho chú Thôi, và đổi tên thành Thôi Miểu.
Lúc đó tôi mới bốn tuổi, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.
Còn chú Thôi là một ông già độc thân, nghĩ rằng có một cô con gái sau này về già có người lo cho, cũng rất tốt.
Thôi Miểu tính tình ngay thẳng, giống một cậu bé.
Chú Thôi cũng phóng khoáng, nuôi con bé như một cậu bé.
Kết quả đến khi mười mấy tuổi, Thôi Miểu ăn mặc và hành động như một cậu bé.
Nhưng vì là con gái nên bắt đầu phát triển, con bé cũng thường thể hiện những đặc điểm của phái nữ.
Nhưng trong mắt chúng tôi, nó chỉ là một đứa ẻo lả.
Thế là, một nhóm con trai trong làng, đứng đầu là tôi đã liên tục bắt nạt nó.
Bố mẹ tôi cũng đã từng ngăn cản, nhưng tôi hoàn toàn không nghe, thậm chí còn làm tới.
Cuối cùng, vào một buổi tối, tôi nói với Thôi Miểu có chuyện muốn nói, lừa nó vào nhà vệ sinh.
Thực ra, tôi chỉ muốn xem nó rốt cuộc là con trai hay con gái.
Nào ngờ Thôi Miểu nổi giận, la hét đòi đi mách với trưởng làng.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi đã nhốt nó trong nhà vệ sinh, châm lửa đốt rơm rạ ở cửa.
Ban đầu chỉ định dọa nó một chút, để nó xin tha.
Không ngờ ngọn lửa càng lúc càng lớn, biến thành một biển lửa.
Ngay lúc đó, bố mẹ tôi vừa đi ngang qua, thấy tôi sợ hãi ngây người, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi biết Thôi Miểu bị mắc kẹt bên trong, họ đã liều mạng xông vào.
Ai ngờ, họ vừa vào, trong nhà vệ sinh đã có một tiếng nổ lớn.
Chính tiếng nổ đó, đã xóa sạch tất cả ký ức của tôi.
Tôi đã quên hết mọi chuyện, như một kẻ ngốc rời khỏi làng.
Cho đến lần trở về này.
Còn hồn phách của Thôi Miểu và bố mẹ tôi đã bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh, cho đến khi trưởng làng qua đời vào năm ngoái, hồn phách gặp lại nhau, mới giúp họ thoát ra.
Tôi không thể chấp nhận được sự thật này. Tôi giận dữ gào thét vào mặt hai con ma lớn:
"Con cũng là con của bố mẹ mà! Con là con trai của bố mẹ, tại sao lại đối xử với con như vậy?
“Con đã biết sai rồi, tại sao vẫn muốn lấy mạng con?!"
Bố tôi bước tới một bước, dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ khuôn mặt ông.
Tôi giật mình, sợ hãi lùi lại nửa bước.
Đó... là một khuôn mặt bị cháy đen, giống hệt những gì tôi đã thấy trong giấc mơ.
"Hoàng Hạo, từ nhỏ con đã nghịch ngợm, gây rối. Dù bố mẹ nói thế nào, con cũng không nghe, cuối cùng đã gây ra đại họa.”
“Kết cục này, bố mẹ cũng có trách nhiệm, chúng ta đều sẵn lòng gánh vác.”
“ Nhưng Miểu Miểu là vô tội, con bé là một đứa trẻ tốt, không đáng phải có kết cục như thế.”
“Con trai, làm sai thì phải thừa nhận, phải gánh chịu hậu quả, con hiểu không?"
Tôi ngã ngồi xuống đất, không nói nên lời.
Bên ngoài nhà vệ sinh, cơ thể tôi nằm trên mặt đất.
Tôi tận mắt nhìn Thôi Miểu bước tới, nằm xuống.
Khi Thôi Miểu đứng dậy, cơ thể tôi đã biến thành hình dạng của con bé.
Một cô gái xinh đẹp, lộng lẫy, đó là em gái tôi.
Chú Thôi nắm tay cô bé, từ từ đi về phía nhà.
Bố, mẹ và trưởng làng, ba con ma lặng lẽ đi theo phía sau.
Không ai nhìn tôi nữa, họ đi càng lúc càng xa, để tôi mãi mãi trong nhà vệ sinh.
(Hoàn)