Ta là một góa phụ, đã phải lòng tên đồ tể ở đầu làng.
Chuyện này, ngoài con trâu nhà ta ra, chẳng ai hay biết.
1.
Ta là một góa phụ ở Bạch Vân thôn, nhưng ta chẳng giống những góa phụ khác.
Chỗ khác biệt là, ta da trắng mặt đẹp, lại còn có tiền.
Không thể nói là ta có tiền, mà là trượng phu quá cố của ta có tiền.
Nhưng hắn đã c.h.ế.t rồi.
Ngày hắn chết, điện chớp sấm rền, ta một mình trốn trong chăn cắn chặt chiếc chăn, sợ rằng mình sẽ bật cười thành tiếng.
Giống như những vở tuồng đã viết, ta bị một tên ác bá cường thủ hào đoạt mà lấy về.
Trước ta, hắn đã cưỡng đoạt tám người phụ nữ khác, đáng tiếc là các nàng không có vận may như ta, thà giữ trinh tiết còn hơn giữ mạng, cuối cùng đều c.h.ế.t trong trạch viện này.
Ta thì khác.
Ta muốn sống.
Nào ngờ, mới gả đến hai ngày, tên ác bá đã c.h.ế.t dưới tay một tên đồ tể mới đến.
Ngày đầu thất của tên ác bá vừa qua, ta liền mang theo tiền bạc đến nhà tên đồ tể.
Đồ tể tên là Lưu Tam Cân, sống ở đầu làng.
Hắn có tính tình âm trầm, thủ đoạn tàn độc, danh tiếng vang dội khắp mười dặm quanh các thôn.
Truyền thuyết kể rằng hắn g.i.ế.c heo, chỉ một nhát d.a.o là đoạt mạng.
Ta cứ tưởng hắn là một gã đàn ông thô kệch, đầu to tai lớn, xấu xí.
Ai ngờ...
Ta đứng ngoài cửa nhìn tám múi cơ bụng của hắn, nước dãi chảy ròng ròng nửa cân.
“Ai?” Lưu Tam Cân quay đầu nhìn ta.
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta chỉ còn lại một câu.
Đêm nay ta muốn làm nữ nhân của hắn.
2.
“Lưu ca.” Ta xách vạt váy, thướt tha uyển chuyển bước vào.
Lưu Tam Cân thấy ta, liền từ giá bên cạnh lấy áo ngoài khoác lên người.
Cảm giác như ta là một yêu tinh ăn thịt người vậy.
“Ngươi là ai?” Lưu Tam Cân nhìn ta, đôi lông mày rậm cau chặt lại.
“Ta là vợ của Tần Tự.” Ta nũng nịu đáp.
Lưu Tam Cân suy nghĩ một lát, vung con đao g.i.ế.c heo trong tay, bổ thẳng xuống thớt.
Tiếng động ấy khiến ta không khỏi giật mình thốt lên.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Sao? Muốn xuống suối vàng bầu bạn với hắn ư?”
Không không không, trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó. Cái tên chó má ấy có gì hay mà phải bầu bạn, ta muốn bầu bạn với ngươi hơn. Nhưng bây giờ ta không dám nói ra.
Sắc đẹp ngay trước mắt, nhưng bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Ta vỗ vỗ ngực, từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu, run rẩy đặt lên thớt của hắn.
Lưu Tam Cân liếc nhìn ngân phiếu, rồi lại nhìn ta, cùng với cái cổ áo bị ta kéo trễ rất thấp.
Hắn nhướng mày: “Hửm?”
Ban đầu ta định nói, số tiền này là để cảm ơn hắn đã g.i.ế.c chồng ta.
Nào ngờ buột miệng nói thành: “Số tiền này là để cảm ơn ngươi đã làm chồng ta.”
Lưu Tam Cân sững sờ.
Ta cũng sững sờ.
Mặc dù ta quả thực có chút đói khát, nhưng nhìn con đao g.i.ế.c heo dính m.á.u kia, ta nuốt nước bọt.
Đúng là có lòng tặc nhưng không có gan tặc.
“Nghe nói góa phụ ở Bạch Vân thôn phong lưu, hôm nay ta quả nhiên đã được mục sở thị.”