4.
Người trong làng đánh giá Bạch Hoa Nhi không tốt.
Ta biết.
Nhưng ta không nghĩ vậy.
Nàng ta rất tốt.
Nhấy nàng ta vội vàng chạy về, nhanh chóng đóng cửa lại, rồi giấu tất cả thuốc xuống gầm giường.
Ta liền biết nàng ta chắc chắn đã nghe được tin tức gì đó.
Nhưng nàng ta không chạy, nàng ta bắt đầu cởi quần áo.
Áo ngoài bị nàng ta vứt xuống đất, động tác vội vã lại vụng về.
“Ta còn đang bị thương cơ mà.” Kỳ lạ, lúc này ta lại còn có tâm tư trêu chọc nàng ta.
Nàng trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó kéo thấp xiêm y trên vai xuống, ghé người vào lòng ta.
Nàng dùng danh tiếng vốn đã không tốt của mình để che chắn cho ta.
Những nam nhân ngoài cửa cứ nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn dán chặt đôi mắt lên người nàng.
Ta dùng chăn quấn chặt nàng lại, đột nhiên muốn móc hết những đôi mắt ngoài kia ra.
Những lời đàm tiếu của người trong thôn ngày càng khó nghe.
Rất nhiều lời đã truyền đến tai ta, đều là những lời hãm hại nàng.
Là ta có lỗi với nàng.
Nhưng ta không thể cưới nàng.
Sau lưng ta còn có cả Vân Sơn Cung, còn có Thái tử chưa bị giết.
Ta không thể cưới nàng.
Nhìn ánh sáng trong mắt nàng dần tắt đi, ta chợt cảm thấy có chút đau lòng.
Ta là một sát thủ m.á.u lạnh.
Gặp nàng rồi, dường như ta đã bớt lạnh lùng hơn.
Đây là điều Âm Âm nói với ta, nàng ấy nói ta đã thay đổi.
Mắt ta đã có ánh sáng, khi nhìn Bạch Hoa Nhi.
Nàng ấy nói đây không phải là chuyện xấu với ta, nhưng lại là chuyện đại họa với Vân Sơn Cung.
Phải.
Vì vậy ta cần suy nghĩ xem làm thế nào để không trở thành tai họa cho Vân Sơn Cung.
Âm Âm đến lần này là để ta về cung xử lý một số chuyện, ta vừa hay có thể quay về suy nghĩ kỹ càng.
Chỉ là Bạch Hoa Nhi dường như không vui.
Đợi ta trở về sẽ dỗ dành nàng sau.
5.
Ta đã sắp xếp xong xuôi.
Đợi ta g.i.ế.c Thái tử, rồi giao phó mọi công việc trong cung, ta liền có thể trở về Bạch Vân Thôn để an ổn bên Bạch Hoa Nhi.
Thế nhưng nàng lại nói với ta, nàng muốn gả cho Cố Đại Lang.
Nàng nói Cố Đại Lang gia đình mấy đời đều là nông dân, gia cảnh sung túc, cuộc sống an ổn.
Nàng nói rất có lý.
Dù sao cũng tốt hơn ta, kẻ cả đời g.i.ế.c người, nhiều phần.
Khi ta đ.â.m thanh kiếm vào tim Thái tử, ta đã nghĩ, nếu nàng thật sự muốn gả cho Cố Đại Lang, ta cũng nhất định chuẩn bị cho nàng một phần hồi môn hậu hĩnh.
Chỉ lơ đãng một chút như vậy, ta liền bị ám vệ phía sau bắt được.
Khi kiếm của hắn đ.â.m vào thân thể ta, ta liền biết rõ, trên đó có kịch độc.
Làm sao bây giờ?
Ta ngay cả ngày nàng xuất giá cũng không đợi được.
Ta chưa từng nghĩ mình có thể sống sót, càng không ngờ rằng khi tỉnh dậy, điều đầu tiên ta nhìn thấy lại là người ta luôn tâm niệm.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, khóc đến sưng húp.
Ta cẩn thận ôm chặt nàng vào lòng, sợ hãi rằng đây chỉ là một giấc mộng.
"Chỉ mình nàng tới thôi sao?"
Đường xa như vậy, lại nguy hiểm đến thế, nàng làm sao đến được? Nếu có bất trắc gì thì sao?
"Cùng lắm thì cũng chỉ là cái chết, ta c.h.ế.t rồi ngươi có thể cưới nàng ấy, chẳng lẽ ngươi không vui sao?" Nàng cắn thật mạnh vào vai ta một cái, khiến ta rõ ràng nhận ra đây không phải là mộng.
Ta nào muốn cưới ai khác.
Ta chỉ muốn cưới nàng.
6.
Ta muốn cưới Bạch Hoa Nhi.
Dùng nghi lễ long trọng nhất, nói cho tất cả mọi người biết, nàng xứng đáng.
Phụ mẫu của Bạch Hoa Nhi thấy lễ vật cưới hỏi ta đưa ra thì sửng sốt, cuối cùng lộ vẻ khó xử.
Phụ thân nàng nhìn lễ vật, lại nhìn ta: "Nàng là một quả phụ."
Ta nhìn ông: "Nàng là Bạch Hoa Nhi."
Đột nhiên mẫu thân nàng thút thít khóc.
Phụ thân nàng đẩy lễ vật về: "Hãy đối xử tốt với con bé."
Ta từ nhỏ không có phụ mẫu, không hiểu được tâm cảnh của bọn họ, nhưng ta biết Bạch Hoa Nhi nhất định muốn bọn họ đưa nàng xuất giá.
Chỉ cần bọn họ đồng ý đưa nàng xuất giá là được.
Nghe Hỉ Nương nói, mấy ngày trước đại hôn tân lang tân nương không được gặp mặt, càng không được có da thịt chạm nhau.
Ta cố nén chịu đựng cho đến đêm động phòng.
Trên giường là chăn màn ta đã thỉnh lão nhân phúc thọ song toàn đến rải, trên đó táo, sinh, quế, tử một thứ cũng không thiếu.
Nến hỉ cháy suốt đêm cũng không tắt.
Sáng hôm sau Bạch Hoa Nhi thức dậy với đôi mắt sáng ngời, nàng nói: "Chàng có biết không? Chỉ cần nến hỉ cháy suốt một đêm không tắt, thì tân nhân sẽ bên nhau thiên trường địa cửu, ân ái không rời."
Ta biết.
Vì vậy nến hỉ là do ta tự tay làm đấy, nhất định cả đêm không tắt, thiên trường địa cửu.
(Hết)