Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 143: Bối Yên Vũ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hoàng đế lấy ra một quyển tấu chương, mở ra xem, là mấy cái tên do Lễ Bộ trình lên cho Nhị công chúa.

Hoàng đế chọn một cái.

Gấp tấu chương lại, hắn ngẩng đầu, tìm kiếm Bối Tịnh Sơ khắp nơi.

Từ khi tiểu quỷ này biết bò, trừ phi nó ngủ, bằng không không thể nào tìm thấy nó trong chiếc nôi nhỏ được.

Hoàng đế đành phải cho người bọc lại tất cả những nơi có góc cạnh nguy hiểm trong Tuyên Thất Điện, lại lệnh cho cung nhân trông chừng, đừng để nó bò ra ngoài.

Hắn còn cho đổi chiếc nôi của nó thành một chiếc giường nhỏ thật thấp, để phòng khi nó bò xuống bị ngã.

Tưởng công công đúng lúc nhắc nhở hắn: "Bệ hạ, công chúa ở đằng kia ạ."

Bối Hằng nhìn theo hướng ngón tay của ông, chỉ thấy tiểu quỷ đã bò đến bên chiếc bàn thấp, không biết từ lúc nào đã ôm bức tượng vũ công bằng sứ trên bàn xuống gặm.

Bối Tịnh Sơ đang gặm rất vui vẻ, bỗng cảm thấy trên đầu lành lạnh, như thể bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.

Nàng vừa ngẩng đầu lên, đã phát hiện phụ thân đang cau mày đầy vẻ ghét bỏ nhìn nàng, và cả bức tượng sứ trong tay nàng.

Nàng cũng không biết tại sao, có thể là đang lúc mọc răng nên bị ngứa nướu.

Tóm lại là nhìn thấy cái gì cũng muốn nhét vào miệng.

Gặm đồ của người ta bị bắt quả tang, có chút xấu hổ nha~

Bối Tịnh Sơ cười hì hì, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi đặt bức tượng sứ về lại trên chiếc bàn thấp.

Bức tượng sứ trắng tinh ướt sũng, dính đầy nước miếng.

Hoàng đế chỉ cảm thấy bức tượng này không thể giữ lại được nữa.

Thật là hết nói nổi!

Kết quả là Bối Tịnh Sơ đặt không vững, bức tượng rơi xuống đất.

May mà trên mặt đất đã được trải một lớp thảm thật dày để cho nàng bò khắp nơi, nên không bị vỡ.

Thiếu chút nữa là gây họa rồi.

Bối Tịnh Sơ gãi gãi đầu, ngoan ngoãn bò đến bên cạnh hoàng đế.

Giọng sữa non nớt gọi hắn: "A a!"

【 Phụ thân! 】

Thế này thì làm sao mà nổi giận cho được?

Hơn nữa hoàng đế vốn dĩ cũng không tức giận, chỉ là cạn lời.

Hắn bế Bối Tịnh Sơ lên: "Muội muội cũng có tên rồi."

"Gọi là Bối Yên Vũ."

"A a a."

【 Biết rồi. 】

Bối Tịnh Sơ đợi hoàng đế thả mình xuống, lại tự mình bò đi khắp nơi.

Tháng này nàng đã bò gần hết mọi ngóc ngách trong Tuyên Thất Điện rồi, nhắm mắt lại cũng biết chỗ nào là chỗ nào.

Khi nào mới có thể ra ngoài chơi đây~

Đang suy nghĩ, một cảm giác không trọng lượng ập đến.

Bối Tịnh Sơ: ???

【 Khoan đã, người định ném con đi đấy à, phụ thân? 】

【 Không đến mức đó chứ. 】

【 Bảo bảo đáng ghét đến vậy sao, hu hu hu. 】

Còn chưa kịp tủi thân được hai giây đã được đỡ lấy.

Hoàng đế tung cũng không cao, tay vẫn chưa rời khỏi dưới nách của con bé.

Bối Tịnh Sơ cuối cùng cũng phản ứng lại, hóa ra là trò chơi tung hứng!

【 Chơi nữa, chơi nữa đi! 】

Sau khi được tung hứng rất nhiều lần, Bối Tịnh Sơ mới chịu thôi.

Từ khi Bối Yên Vũ ra đời, ngày nào Bối Tịnh Sơ cũng được phụ thân bế đi thăm muội muội.

Con khỉ con mới sinh, à không, muội muội mới sinh không cần vứt đi, nuôi một thời gian là xinh ngay.

Qua một tháng đã lớn thành một cục bột mới.

Bối Tịnh Sơ vừa vào cửa đã đòi xuống đất: 【 Thả con ra, con muốn tự mình bò! 】

Hoàng đế đành phải nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt đất.

Cũng may Công Chúa Điện đã được hắn cố ý dặn dò là phải lau cho thật khô ráo, tiểu quỷ này từ khi biết bò đã không chịu ngồi yên trên tay người khác.

Bối Tịnh Sơ hì hục bò đến bên cạnh muội muội, em bé vẫn còn đang ngủ.

Bối Tịnh Sơ không hài lòng lẩm bẩm: 【 Sao lần nào đến cũng thấy đang ngủ vậy? 】

【 Sống thì việc gì phải ngủ nhiều, c.h.ế.t rồi ắt sẽ ngủ say. 】

【 Đừng ngủ nữa, dậy quẩy lên nào! 】

Hoàng đế: Chính con cũng ngày nào cũng ngủ rất lâu, còn đi chê người khác...

Nhưng Bối Tịnh Sơ cũng không đánh thức muội muội, chỉ bò qua bò lại xung quanh con bé, giống như một vu nữ đang làm phép, bò vòng quanh.

Dường như cảm nhận được oán niệm của tỷ tỷ, Bối Yên Vũ vươn vai, mở đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Nàng nhìn Bối Tịnh Sơ một cái, rồi nhoẻn miệng cười.

Bối Tịnh Sơ cũng cười theo, một đứa chưa có răng, một đứa đã mọc bốn chiếc răng cửa.

Khung cảnh trông rất vui mắt.

Đang cười, Thái hậu đi vào.

"Ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng cười của hai tiểu gia hỏa, ai gia liền biết, ngươi lại mang Sơ Nhi đến đây rồi."

Bối Tịnh Sơ cố gắng rướn cổ nhìn ra sau lưng bà, Thái hậu véo một cái vào khuôn mặt bầu bĩnh của nàng.

Cười nói: "Đừng nhìn nữa, Tửu Tửu biểu cô của con không đến được đâu."

Nghe câu này, Bối Tịnh Sơ không vui, cúi gằm mặt xuống.

Sau đó Thái hậu nói thêm một câu: "Nó bị tiên sinh phạt ở lại lớp, nên không qua được."

Bối Tịnh Sơ đột nhiên bật cười thành tiếng.

Ha ha ha ha, quả nhiên niềm vui được xây dựng trên sự đau khổ của Chu Hoan Tửu.

Một lát sau, một tiểu cung nữ vội vã đi vào, ghé tai Huệ cô cô nói vài câu.

Huệ cô cô truyền đạt lại: "Thái hậu, Hàm Ninh trưởng công chúa cùng phò mã cầu kiến."

"Phò mã có mang theo thương tích, hai người dường như đã xảy ra mâu thuẫn."

Bối Tịnh Sơ tán thưởng "Ồ" một tiếng: 【 Xem nghệ thuật nói chuyện này, hai người dường như đã xảy ra mâu thuẫn. 】

【 Rõ ràng là cô cô tốt của ta lại cho phò mã một trận rồi, ha ha ha. 】

Hai người lớn ở đây cũng không ngốc, đều có thể hiểu được ý của Huệ cô cô.

Hoàng đế cười khẽ một tiếng: "A Hoàn thông minh, biết trẫm không thích xử lý mấy chuyện nhà của bọn họ, nên chạy đến làm phiền mẫu thân."

"Mẫu thân đi trước đi, trẫm cũng nên về rồi."

Hắn bế Bối Tịnh Sơ lên, nhét vào lòng Thái hậu.

"Sơ Nhi chắc chắn cũng muốn xem náo nhiệt, mẫu thân xong việc rồi hãy cho người đưa Sơ Nhi về là được."

Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 143: Bối Yên Vũ