Khi hoàng đế bắt đầu nhớ cô con gái ồn ào của mình, không nhịn được bèn đón nàng về.
Ánh mắt của tiểu gia hỏa cứ nhìn chằm chằm vào giày của hắn.
Khiến hoàng đế xấu hổ đến mức ngón chân cũng phải bấu chặt xuống đất.
Tiểu quỷ này rốt cuộc đang làm gì vậy?
Một lát sau, hắn cuối cùng cũng hiểu ra.
【 Đôi chân này ngày xưa có thật sự thối như lời tổ mẫu nói không nhỉ? 】
Hoàng đế: ......
Mẫu thân rốt cuộc đã kể cho con gái hắn nghe những thứ kỳ quái gì vậy!
Tiết trời mùa thu đúng là mùa bội thu.
Mảnh ruộng được lập ở ngoại thành kinh đô đã trình lên thành quả thực nghiệm gieo trồng tiểu mạch lần này.
Hoàng đế triệu Hứa Hân Xu đến, nàng vì thời gian dài ở bên ngoài nên da đen đi rất nhiều, lại còn thô ráp rõ rệt.
Nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, đôi mắt tràn đầy sức sống và hy vọng.
Có lẽ vì một số yếu tố ảnh hưởng, sản lượng không đạt đến mức tăng gấp đôi như Hứa Hân Xu đã nói.
Nhưng cũng đã tăng được tám thành.
Điều này cho thấy phương pháp mà Hứa Hân Xu nghiên cứu là khả thi.
"Trẫm không dám tùy tiện nhân rộng ra toàn kinh thành, chỉ có thể từng bước mở rộng phạm vi cải tiến, nên không thể kịp thời ban thưởng cho ái khanh."
"Để khanh phải chịu ấm ức rồi."
Hứa Hân Xu thụ sủng nhược kinh.
Bệ hạ đối với nàng quả thực là quá ôn hòa, ngay cả huynh trưởng của nàng đôi khi còn phải ghen tị.
Huynh ấy từ nhỏ đã đi theo bệ hạ, số lần nhận được nụ cười của người còn không nhiều bằng Hứa Hân Xu trong khoảng thời gian từ khi tiến cung đến nay.
Quá thảm.
Huynh ấy muốn nổi loạn!
Nhưng huynh ấy không dám.
Hứa Hân Xu xin từ chức: "Thần nguyện đi chu du bốn phương, vì các châu của Việt Triều tìm kiếm phương pháp tăng gia sản xuất lương thực phù hợp nhất."
"Đợi đến ngày ban thưởng, bệ hạ hãy triệu thần về kinh."
Hoàng đế có chút do dự: "Ái khanh lúc này không có chức quan trong người, chu du khắp Việt Triều dễ gặp trở ngại."
"Sao không đợi ba bốn năm nữa, sau khi nhận được phong chức rồi hãy đi, quan lại các châu phủ đều không dám chậm trễ."
Nguyên nhân không thể phong quan ngay bây giờ rất bất đắc dĩ.
Nữ quan đều quản lý việc trong cung, không có nữ quan nào làm việc bên ngoài.
Những việc như tuyển chọn, mua sắm ở ngoài cung đều do thái giám xử lý.
Nữ quan một khi đã vào cung, nếu xuất cung rồi thì vĩnh viễn không thể quay lại.
Vì vậy Hứa Hân Xu muốn đi chu du các châu phủ thì không thể có chức quan.
Bối Tịnh Sơ ở bên cạnh nhíu mày lẩm bẩm: 【 Một đám công tử ăn chơi trác táng lại có thể nhờ vào bóng che của tổ tông mà được phong quan. 】
【 Dù chẳng có công tích gì, vẫn có thể nhận được chức vị. 】
【 Tỷ tỷ Hứa Hân Xu ưu tú như vậy, chỉ vì không có tiền lệ nữ tử làm quan, mà bắt buộc phải lập công lớn trước mới có thể phục chúng. 】
【 Tức quá đi, phiền c.h.ế.t đi được! 】
Nghe được tiếng lòng, Hứa Hân Xu khẽ nhếch miệng, dáng vẻ tức giận của công chúa giống như một con cá nóc nhỏ, chỉ muốn nựng một cái.
Hoàng đế đã quen rồi, cũng không biết một đứa trẻ mới mười một tháng tuổi lấy đâu ra mà lắm tính khí như vậy.
Cái này cũng tức giận, cái kia cũng tức giận.
Cũng may là con gái của hắn, chứ nếu đổi sang gia thế khác, phu quân nhà nào mà chịu nổi nàng.
Nghĩ như vậy, hoàng đế bất giác có chút đắc ý.
Hứa Hân Xu kiên trì xin từ chức: "Tạ bệ hạ đã suy tính cho thần."
" Nhưng đời người có được mấy lần năm năm đâu?"
"Thanh xuân chóng qua, bây giờ là lúc thần có tinh lực dồi dào nhất, nhiệt huyết nhất, và cũng là lúc khí phách thiếu niên nhất."
"Chẳng qua là đường đi gian nan hơn một chút, nhưng so với việc ở nhà sống hoài phí năm tháng, sa đọa buông thả."
"Thần tình nguyện đối mặt với những điều đó."
"Thần hy vọng trong cuộc đời mình, có thể giúp nhiều người hơn thoát khỏi đói nghèo."
Lý do này hoàng đế không thể từ chối, hắn nói: "Trẫm sẽ phái thêm nhiều hộ vệ cho ngươi, mong khanh bình an trở về."
Ngàn vạn lần đừng c.h.ế.t đó!
Câu này hắn không nói ra, có chút không may mắn.
Bối Tịnh Sơ bị những lời hùng hồn của Hứa Hân Xu kích động, bò qua, ngồi bên cạnh Hứa Hân Xu, vươn hai cánh tay nhỏ.
"Ôm!"
Sau khi được hoàng đế gật đầu, Hứa Hân Xu bế công chúa lên.
Cha mẹ ơi, nặng thật đó!
Nếu không phải bây giờ sức lực của nàng đã lớn hơn, chắc chắn sẽ bị xấu mặt.
Bảo bảo, ngươi hơi nặng đó...
Hứa Hân Xu lấy văn điệp thông hành, về phòng thu dọn hành lý.
Sau đó ra cung từ biệt huynh trưởng và tẩu tẩu.
Hứa Lan Kỳ không mấy đồng ý.
"Triều đình chẳng lẽ không có người khác sao? Lại phải dựa vào một cô gái như muội đi chu du nghiên cứu."
"Việt Triều ta nhân tài lớp lớp, mới có người sáng tạo ra phương pháp trồng được tiểu mạch có sản lượng trên mỗi mẫu tăng tám thành..."
Hứa Hân Xu cắt lời hắn: "Huynh trưởng, người đó chính là muội."
Hứa Lan Kỳ: ?
"Bệ hạ muốn đợi sau khi ở kinh thành thực thi rồi mới ban thưởng cho muội."
Hứa Lan Kỳ ôm n.g.ự.c từ từ ngồi xuống, miệng lẩm bẩm: "Khoan đã, khoan đã, để ta tiêu hóa một chút."
"Muội nói, kỳ tài giấu mặt mà bệ hạ nói, là muội?"
Hứa Hân Xu gật đầu.
Hứa Lan Kỳ bị chấn động một phen, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được tin tức này.
Ông bà tổ tiên phù hộ dữ quá, cái nhà này phúc khí sáng rực luôn rồi.
Không được, hôm nào phải đi xem có phải mộ tổ tiên bén lửa rồi không.
Lúc này Hứa phu nhân mang theo con trai cũng tới.
Hai huynh muội ăn ý ngừng chủ đề này lại.