Làm cho chúng sợ hãi, làm cho chúng phục tùng quyền uy, làm cho chúng ngoan ngoãn nghe lời.
Quá có lợi.
Vị cô cô chỉ dạy đột nhiên chú ý tới khóe miệng của Tam Nha có một chút vụn bánh.
Bà ta đột nhiên đi tới, vươn tay hung hăng lau mạnh mảnh vụn trên khóe miệng con bé.
Lòng bàn tay thô ráp, cọ vào da thịt nơi khóe miệng khiến con bé nóng rát.
"Đây là cái gì!"
"Hay cho ngươi!"
"Phạt ngươi một bữa không được ăn, thế mà lại học được thói ăn trộm."
"Tội trộm cắp, theo cung quy, đánh 50 trượng."
Bà ta chìa ngón tay ra, trên đó có một vụn bánh trắng trắng.
Tam Nha kinh hoảng thất sắc, 50 trượng, con bé sẽ c.h.ế.t mất.
"Cô cô, không phải con trộm, con không trộm, là một tiểu muội muội cho con."
"Cho ngươi, vậy ngươi nói, ai cho ngươi?"
Con bé không biết, nó còn chưa kịp hỏi tên thì cô bé kia đã vội vã bỏ đi rồi.
"Cô cô, con không quen biết muội ấy."
Vị cô cô chỉ dạy cười nhạo một tiếng: "Là ngươi bịa ra để thoát tội phải không?"
"Bịa lý do cũng không biết bịa cho giống một chút, không quen biết mà lại cho ngươi đồ ăn sao?"
"Trong cung này ai cũng chỉ biết lo cho thân mình, ai sẽ tốt bụng không vì chút lợi lộc, không có lý do gì mà lại đi giúp ngươi."
Bà ta xoay người hỏi đám nữ đồng đang đứng thành một hàng bên cạnh: "Ai đã giúp nó?"
"Ai có thể làm chứng là có người mang đồ ăn giúp nó, có thể đứng ra."
Đám nữ đồng đến thở mạnh cũng không dám, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào vị cô cô, chỉ sợ bị điểm tên.
Cùng với Tam Nha xui xẻo, gánh chịu tai bay vạ gió.
Bị phạt nghe mắng.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của đám nữ hài, vị cô cô chỉ dạy rất hài lòng.
"Ngươi có thật sự trộm hay không, không quan trọng."
"Ngươi không chứng minh được mình không trộm, vậy thì ngươi chính là đã trộm."
Tam Nha không biết làm thế nào để chứng minh, con bé chỉ có thể đem tất cả những gì mình biết nói ra.
Giọng nói mang theo tiếng nức nở vội vàng: "Cô cô, con thật sự không có."
"Con chỉ ở đây quét sân, sau đó cửa mở, một tiểu muội muội trông chừng hai tuổi đi vào, sau đó cho con cái này."
"Bên trong gói bánh điểm tâm, con liền ăn, thật sự không phải con trộm."
Tam Nha móc ra tờ giấy dầu còn thừa sau khi đã ăn xong bánh.
Tờ giấy nhàu nát thành một cục, dính đầy dầu mỡ.
Vị cô cô chỉ dạy dùng hai ngón tay, ghét bỏ nhận lấy.
Còn trào phúng nói: "Ngươi đang đùa sao?"
"Nói dối thành quen, mở miệng là bịa."
"Trong cung làm sao lại có tiểu cung nữ hai tuổi, nhỏ nhất cũng phải bốn..."
Nói đến đây, bà ta nói vấp.
Chừng hai tuổi, không nhất định là tiểu cung nữ, còn có khả năng là...
Công chúa.
Đại công chúa được bệ hạ sủng ái nhất.
Từ Hoằng Văn Quán đến Tuyên Thất Điện, sẽ đi ngang qua cung đạo bên cạnh Thượng Thực nội viện.
Bà ta dứt khoát mở tờ giấy dầu vừa rồi còn ghét bỏ ra, tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên ở một góc, tìm được một ký hiệu.
Ký hiệu này không thể nói rõ là đồ ngự dụng, nhưng lại là đồ mà các chủ tử dùng.
"Ngươi nói xem, cô bé cho ngươi đồ ăn, vóc dáng, ngoại hình ra sao, đeo trang sức gì, mặc quần áo gì?"
"Gặp vào lúc nào?"
"Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, miêu tả hết ra."
Tam Nha cẩn thận hồi tưởng, nhưng con bé chưa từng học qua từ ngữ gì, chỉ có thể dùng ngôn ngữ ít ỏi của mình để hình dung.
"Trên đầu cài hai cái búi tròn tròn, dùng dây thừng màu xanh lục buộc lại, dưới dây thừng có treo hạt châu màu trắng."
"Cũng là váy và áo trên màu xanh lục..."
Nói đến đây, vị cô cô chỉ dạy cơ bản đã xác định được, chính là Đại công chúa.
Người mới tới không hiểu quy củ về phục sức trong cung, chứ bà ta thì lại quá rõ ràng.
Vận số của nha đầu này thật tốt, thế mà lại có thể gặp được Đại công chúa.
Bây giờ hẳn là lúc Đại công chúa tuyển chọn thị nữ bên cạnh, nếu đã gặp được điện hạ.
Vậy thì, khả năng được chọn sẽ lớn hơn một chút.
Vị cô cô chỉ dạy hắng giọng, tìm cho mình một lối thoát: "Nghe có vẻ là thật."
"Ta đi kiểm chứng một phen, nếu đúng là có chuyện này, sẽ miễn phạt cho ngươi, coi như là bồi thường vì đã oan cho ngươi."
Tam Nha lúng túng gật đầu.
"Được rồi, tất cả giải tán đi, ngươi cũng về nghỉ ngơi trước đi."
Bà ta xoay người đi ra ngoài, làm bộ đi kiểm chứng.
Bảo bà ta đi tra thật thì bà ta cũng không dám, dò hỏi hành tung của công chúa, nếu bị phát hiện mà giải thích không rõ ràng, chính là tội lòng dạ khó lường.
Tam Nha trở về chiếc giường chung lớn mà mình ở, các tiểu cung nữ có địa vị thấp nhất trong cung đều ngủ chung một giường mười mấy người.
Chỉ có những nữ quan cấp cao, hoặc là đại cung nữ của chủ tử, mới có phòng riêng.
Khi nào mình mới có thể có phòng riêng đây?
Những nữ đồng vừa rồi cùng nghe mắng đều ở trong phòng này, thấy con bé đi vào, một người đi lên chặn nó ở cửa.
"Một chút quy củ cũng không có."
"Mẫu thân ngươi không dạy ngươi sao?"
"Ngươi thế mà còn dám trộm đồ, đồ ăn trộm!"
"Ngươi không tuân thủ quy củ thì thôi, còn liên lụy chúng ta phải đứng dưới nắng gắt cùng ngươi nghe mắng."
"Xui xẻo c.h.ế.t đi được, còn muốn vào nghỉ ngơi?"
"Ngươi đi ra ngoài."
Những người khác ở đó đều nhìn mà không ngăn cản.
Trẻ con không nhìn ra được đó là thủ đoạn của vị cô cô chỉ dạy, chỉ cảm thấy bị liên lụy phải đứng dưới nắng gắt hồi lâu.
Từng người một đều oán thán.
Không dám phản kháng vị cô cô, liền trút hết cơn giận lên người yếu thế hơn mình.