Bên ngoài điện Dưỡng Tâm thoáng im lặng trong giây lát, rất nhanh đã như nước đổ vào chảo dầu nóng, nổ tung.
"Thái y! Gọi thái y!"
"Không tốt rồi! Có người g.i.ế.c người!"
"..."
May mắn thay có Hoàng đế ở đó, tràng diện nhanh chóng được kiểm soát, Tiêu Hoằng bị khống chế, trực tiếp bị đánh vào thiên lao.
Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh liếc nhìn nhau, cảm thấy sự việc diễn ra nằm ngoài dự liệu, nhưng lại trong dự liệu.
Một lúc lâu, Tạ Dĩnh mới nói: "Hắn ta thật..."
"Đâm kim vào chỗ hiểm." Tiêu Tắc bổ sung.
Người đứng chắn trước mặt Tiêu Ngưng không ai khác chính là phu quân của Tiêu Ngưng, Tam hoàng tử Hư-Duyên đến từ biên cương phía Bắc.
Hư Duyên được an bài ở trong cung, tại cung điện của Tiêu Ngưng.
Thái y cũng đã được triệu tập đến.
Hư Duyên đại diện cho Bắc Cương, nếu c.h.ế.t trong cung, chẳng khác nào xé bỏ hiệp ước.
Tuy hiện tại Đại Hạ không sợ.
Nhưng cũng không ai muốn chiến tranh.
"Bệ hạ, vết kiếm của Tam hoàng tử nằm ở khe hở nội tạng, may mắn là chưa đ.â.m trúng chỗ hiểm, cứu chữa kịp thời thì không nguy hiểm đến tính mạng."
Thái y nhanh chóng đưa ra kết luận.
Không c.h.ế.t được.
Tạ Dĩnh khẽ nhếch môi, quả nhiên như dự đoán.
Nàng không tin cái lời nói rằng Hư Duyên yêu Tiêu Ngưng sâu đậm, nguyện vì nàng mà chết.
Hoàng đế nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."
"Bệ hạ." Lý Phi một lòng cuối cùng cũng hạ xuống, "Vì Tam hoàng tử không sao, vậy xin thả Hoằng nhi đi."
"Hoằng nhi chỉ là nhất thời nóng vội, hắn..."
"Đủ rồi!" Giọng Hoàng đế lạnh lùng cắt ngang lời Lý Phi, "Nhất thời nóng vội, liền muốn đoạt mạng của tỷ tỷ?"
"Trẫn xem, là do ngươi nuông chiều hắn quá rồi."
Lý Phi bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ có thể ủy khuất khóc lóc, "Bệ hạ, Hoằng nhi là con của chúng ta a..."
"Ngưng Nhi..." Lý Phi nhìn về phía Tiêu Ngưng, muốn con gái cũng cầu xin thay, lại thấy Tiêu Ngưng đang ngồi bên cạnh Hư Duyên, nắm lấy tay hắn, bóng lưng trông thật cô đơn.
Bị Lý Phi gọi, Tiêu Ngưng dường như chậm nửa nhịp mới quay đầu nhìn lại, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy ủy khuất.
"Tỷ tỷ Lý Phi." Thục Phi đúng lúc lên tiếng, "Nếu không phải Tam hoàng tử, lúc này nằm ở đây chính là Đại công chúa rồi."
"Đều là con của người, sao người không hỏi xem công chúa thế nào?"
Lý Phi theo bản năng đáp, "Ngưng Nhi không phải là không sao sao..."
Giọng nàng ta dần nhỏ đi, Hoàng đế cũng lạnh lùng cười, "Thật là hồ đồ!"
Hoàng đế quay người rời đi, Thục Phi theo sát phía sau.
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc cũng theo đó rời khỏi điện.
Hôm nay quả thật là xem một màn đại kịch, trải qua chuyện này, Hoàng đế sợ là sẽ hoàn toàn thất vọng về Tiêu Hoằng.
Còn về phần Tiêu Ngưng... đã trở thành một nạn nhân vô tội.
Thật là tiện nghi cho nàng ta.
Tiêu Tắc dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tạ Dĩnh, quay đầu nhìn nàng, "Phụ hoàng không ngốc."
Vì chuyện sổ sách Nam Châu lần trước, Hoàng đế đã nghi ngờ Tiêu Ngưng, lần này dĩ nhiên cũng sẽ nghi ngờ Tiêu Ngưng.
Thêm vào bằng chứng mà Đại Lý Tự trình lên.
Nếu không Tiêu Ngưng vừa rồi đã không chủ động muốn bị Tiêu Hoằng làm bị thương, nàng ta chính là muốn dùng "kế khổ nhục kế", muốn được Hoàng đế thương xót.
Tạ Dĩnh gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói, "…Ta lại thấy chưa chắc."
Tiêu Tắc nhướng mày.
Tạ Dĩnh nói, "Tống Văn Bác là người của Tiêu Ngưng, gần đây lại rất được phụ hoàng sủng ái."
Hơn nữa còn là người của Khâm Thiên Giám, ở trước mặt Hoàng đế bịa đặt vài câu, có thể giúp Tiêu Ngưng tiết kiệm được rất nhiều việc.
Tiêu Tắc nghĩ đến chuyện Tư Nam đã hồi báo hôm đó, trong mắt lóe lên một tia trầm tư.
Hắn nhìn về phía Tạ Dĩnh, lại thấy Thái tử phi nhà mình đang đi về phía trước.
Tạ Dĩnh đi được vài bước, nhận thấy bên cạnh vắng người, dừng bước quay lại, khoác tay Tiêu Tắc, "Điện hạ đang suy nghĩ gì? Đi thôi."
Tiêu Tắc khóe môi cong lên, ân một tiếng, mặc Tạ Dĩnh kéo tay hắn đi.
Đúng như Tạ Dĩnh nói.
Khi hai vợ chồng rời cung, đã nhìn thấy Tống Văn Bác đang trên đường vào cung.
Tống Văn Bác mặc quan phục màu đỏ, trông cũng ra dáng người, đang vội vã đi về hướng điện Dưỡng Tâm.
Không lâu sau, mệnh lệnh của Hoàng đế đã ban xuống.
Luồng quà tặng như nước chảy rót vào phủ Công chúa, vừa có cho Hư-Duyên, cũng có cho Tiêu Ngưng.
Còn về phần Tiêu Hoằng, vẫn bị giam trong thiên lao, nhưng cũng không bị trách phạt nặng.
Tiêu Hoằng ở trong thiên lao kêu gào mấy ngày, không có ai để ý tới hắn.
"Điện hạ."
Tư Nam tiến vào, "Nhị công tử ở trong ngục nói muốn gặp người."
Trong mắt Tiêu Tắc lóe lên một tia sáng, "Được."
Là đêm đó.
Hắn dỗ cho Tạ Dĩnh ngủ say, rồi mới rời phủ.
Trong thiên lao có đốt đèn dầu.
Tiêu Tắc đi theo Tư Nam đến trước phòng giam của Tiêu Hoằng.
Xung quanh Tiêu Hoằng không có ai ở cùng.
Và phòng giam của hắn cũng khác thường, bàn ghế giường chiếu đều là hoàng hoa lê, chăn đệm đều là vân cẩm...
Trong cả gian phòng giam, thứ bẩn thỉu duy nhất là bộ quần áo còn vương vết m.á.u của Tiêu Hoằng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Hoằng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong giọng nói còn mang theo chút oán giận, "Ngươi cuối cùng cũng tới rồi."
Tiêu Tắc: "..."
Còn cho rằng hắn chậm?
Tiêu Tắc dở cười dở mếu, quay người định rời đi.
“Chờ đã!” Tiêu Hoằng vội vàng lên tiếng, “Ta biết, ngày đó ngoài cửa cung, ngươi cố ý giúp ta.”
Tiêu Tắc nhướn mày, không ngờ Tiêu Hoằng lại nói ra lời này, “Ngươi không biết.”
Chuyện như vậy, hắn hoàn toàn không cần thừa nhận.
Tiêu Hoằng nghẹn lại, rất nhanh lại nói: “Vậy nên để báo đáp ngươi, ta quyết định nói cho ngươi biết một sự thật.”
Tiêu Tắc cứ đứng đó, nghe Tiêu Hoằng bịa đặt.
“Chuyện dịch bệnh ở Nam Châu, thật sự không liên quan đến ta, là tam đệ làm.” Tiêu Hoằng thề son sắt, “Hắn muốn ngươi chết.”
Tam hoàng tử?
Tiêu Tắc thật không ngờ, Tiêu Hoằng lại có thể liên hệ việc này với tam đệ.
Tam hoàng tử tính tình nhút nhát, thật thà, luôn có sự tồn tại cực thấp.
“Ngươi không tin?”
Tiêu Hoằng sốt ruột, “Thật đó, chính là hắn! Ta biết ngươi không sống được bao lâu, ta làm gì ngươi?”
“Tam đệ không biết, chính là hắn làm!”
Tiêu Tắc: “……Lời này của ngươi, cũng có lý nhất định.”
Đúng là cho hắn một suy nghĩ mới, có lẽ người ra tay với hắn ở Nam Châu, đúng là không biết hắn không còn sống được bao lâu.
Thú vị.
Tiêu Hoằng thở phào nhẹ nhõm, “Hoàng huynh, ngươi tuyệt đối không được tha cho tam đệ!”
Tiêu Hoằng trong lòng hận không thôi, nếu không phải ngày đó nghe … nói, hắn đã không biết, tỷ tỷ ruột thịt của hắn, lại là một phe với tam đệ!
“Tam đệ giả bộ thật thà chất phác, thực chất sớm đã nhòm ngó ngôi vị Thái tử.” Tiêu Hoằng căm ghét nói: “Hoàng huynh, ngươi không thể để hắn đắc ý!”
Tiêu Tắc vừa rời khỏi Thiên lao, đã nói với Tư Nam: “Mấy ngày nay những ai đã tiếp xúc với Tiêu Hoằng?”
Vừa rồi những lời nói đó, không giống như Tiêu Hoằng có thể nói ra.
Tư Nam lập tức nói: “Mấy ngày nay ngoài Phi Lý ra, không ai đến thăm nhị công tử.”
Tiêu Tắc cau mày, “Thẩm tra kỹ lưỡng đám cấm quân canh giữ Thiên lao.”
Tiêu Tắc trở lại Thái tử phủ, đã gần canh năm.
Đêm thu có chút se lạnh, Tiêu Tắc đành tắm rửa rồi thay một bộ y phục mới tiến vào chính phòng.
Trong phòng đốt nến, ánh nến lay động tĩnh lặng.
Hắn hướng về phía giường Bát Bửu nhìn.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tạ Dĩnh dựa trên gối mềm, ngủ say an lành, hơi thở thanh nhã, tim hắn đột nhiên trở nên an ổn, hắn thả chậm động tác đi đến bên giường.
Dơ tay vén lọn tóc mai của Tạ Dĩnh.
Ngón tay ấm áp của hắn lướt trên khuôn mặt non nớt của Tạ Dĩnh, rơi trên đôi môi hồng hào của nàng, khẽ ấn xuống.
Giây tiếp theo.
Tiêu Tắc cảm thấy đầu ngón tay nóng lên.
Lại là Tạ Dĩnh vô thức ngậm lấy ngón tay của hắn, rồi khẽ rên một tiếng, mở mắt ra, giọng nói lười biếng, “Điện hạ?”