Phủ Tống gia.
Vừa khi Tạ Diểu rời đi cùng mọi người, Tạ Ngọc Giao liền bước vào cửa.
Sự do dự thoáng hiện trên mặt nàng lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, giờ đây ánh mắt nàng nhìn Tống Văn Bác chỉ còn lại sự ngưỡng mộ và si mê.
“Phu quân, chàng đừng để lời Tạ Dĩnh trong lòng.”
Tạ Ngọc Giao nghiêm túc nói:
“Thiếp sẽ không ghét bỏ chàng, càng sẽ không rời xa chàng.”
Tống Văn Bác: “…”
Chỉ thấy gân xanh trên trán giật giật, hắn hận không thể bóp c.h.ế.t người trước mắt ngay lập tức.
Ghét bỏ?
Khi nào thì hắn lại đến mức để một tiện nhân từng bị người khác chơi đùa qua tay như Tạ Ngọc Giao dám nói không ghét bỏ?
Nếu không phải vì nàng còn có giá trị lợi dụng...
“Phu quân.”
Tạ Ngọc Giao kéo tay Tống Văn Bác, đặt lên bụng mình:
“Chúng ta còn có con nữa mà.”
Ánh mắt Tống Văn Bác cụp xuống, ngón tay hơi siết lại.
Nếu bây giờ hắn tung một cú đ.ấ.m thật mạnh…
“Phu quân” – Tạ Ngọc Giao cau mày, làm nũng: “Chàng làm thiếp đau đấy.”
Tống Văn Bác buông tay, lạnh nhạt nói:
“Giao Giao đi nghỉ đi, ở đây không cần nàng ở lại.”
Hắn đã mất đi khả năng làm đàn ông.
Còn Tạ Ngọc Giao lại mang thai đứa con hoang mà cứ chướng mắt trước mặt hắn …
Hắn sợ bản thân sẽ không kìm được mà g.i.ế.c c.h.ế.t nó.
Tạ Ngọc Giao lại tưởng hắn là đang xót nàng, xúc động đến rưng rưng nước mắt:
“Phu quân đối với thiếp thật tốt …”
Dù vậy, nàng thực sự cũng cảm thấy không khỏe trong người, liền không cố gắng giả vờ thêm nữa, ngoan ngoãn rời đi nghỉ ngơi.
Nàng vừa đi khỏi, Tống Văn Bác liền quát:
“Người đâu!”
“Tăng liều thuốc cho cô ta!”
Sự nhẫn nhịn của hắn đã đến giới hạn rồi.
Thái tử phủ.
Khi Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc đang dùng bữa tối, Tư Nam bước vào phòng:
“Điện hạ, Thái tử phi, vừa nhận được tin”
“Đại Công chúa đã rời khỏi cung trước khi cửa cung đóng.”
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc liếc mắt nhìn nhau vậy là đi trấn an Tống Văn Bác, người tình của nàng ta rồi.
Cũng phải thôi.
Tống Văn Bác giờ đang là sủng thần bên cạnh Hoàng đế, mà Tiêu Ninh lại dã tâm lớn, tất nhiên phải giữ cho người của mình không xảy ra chuyện.
Chỉ có điều…
Sau này hai người đó liệu có thể hòa thuận nổi hay không đây?
Tiêu Tắc gắp cho Tạ Dĩnh một miếng thịt vịt, nói:
“Mấy ngày nay Tiêu Ninh ngoài việc ở bên Hồ Diên Nguyên, còn ngày ngày đến Dưỡng Tâm Điện hầu hạ phụ hoàng.”
“Phụ hoàng giờ đã nguôi giận rồi.”
Ban đầu, Tiêu Ninh vốn chính là người con gái được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Việc Hoàng đế nhanh chóng nguôi giận cũng không khiến Tạ Dĩnh bất ngờ.
Về khoản lấy lòng lòng người, Tiêu Ninh xưa nay vẫn luôn làm rất tốt.
Chỉ là Tạ Dĩnh không ngờ
Ngày hôm sau, Tiêu Ninh đã gửi thiệp đến Thái tử phủ, muốn tới thăm.
Tạ Dĩnh biết rõ, Tiêu Ninh không đời nào vô cớ đến cửa, nhưng nếu thẳng thừng từ chối thì khó tránh bị mang tiếng.
Vừa qua giờ Ngọ, Tiêu Ninh đã đến phủ.
Sau một thời gian không gặp, thân hình nàng ta gầy đi thấy rõ, khí chất vì vậy mà bớt đi phần diễm lệ, thêm chút mảnh mai yếu ớt cũng khó trách Hoàng đế lại mềm lòng nhanh đến vậy.
“Mời Đại Công chúa ngồi.”
Tạ Dĩnh giữ nụ cười trên môi, giọng nói nhẹ nhàng, thái độ vừa đúng mực, không chê vào đâu được, nhưng không hề thể hiện thân thiết.
“Mấy ngày không gặp, Hoàng tẩu vẫn xinh đẹp như vậy.” – Tiêu Ninh lại rất nhiệt tình, khách khí, khiến trong lòng Tạ Dĩnh lập tức cảnh giác đến cực điểm!
Người đến chắc chắn không có ý tốt!
“Hoàng tẩu không cần đề phòng ta như thế.” – Tiêu Ninh mỉm cười – “Ta không có ác ý gì với Hoàng tẩu, chỉ là muốn nói vài lời tâm tình mà thôi.”
Nói xong, nàng ra hiệu cho người hầu bên cạnh lui xuống, rồi nhìn về phía Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh suy nghĩ một lát, cũng cho người lui ra hết.
Nàng muốn xem xem, Tiêu Ninh có thể nói ra lời “tâm tình” gì với nàng.
Bởi vì nàng còn nhớ rất rõ, lần trước ở phủ Công chúa, Tiêu Ninh đã từng bày mưu tính kế với nàng ra sao.
Huống chi... kiếp trước, nàng càng nhớ rõ hơn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Ninh đưa một quyển sổ sách đến trước mặt Tạ Dĩnh
“Đây là sổ ghi chép của đợt quyên góp cứu trợ thiên tai ở Nam Châu lần trước, do Hoàng tẩu phụ trách.”
“Ta đã xem qua cả rồi, Hoàng tẩu làm rất tốt, từng khoản thu chi rõ ràng minh bạch… Dù là quan lại ở Hộ Bộ, e rằng cũng chưa chắc làm được như Hoàng tẩu.”
Lời khen độc địa!
Tạ Dĩnh nhẹ nhàng đáp:
“Hoàng muội quá khen, mỗi người có sở trường riêng. Chuyện kế toán sổ sách, bổn cung sao dám so với các vị quan trong Hộ Bộ.”
“Hoàng tẩu không cần khiêm nhường.” Tiêu Ninh nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc “Theo ta thấy, chức Thượng thư Hộ Bộ, Hoàng tẩu hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.”
Tạ Dĩnh khẽ giật mình, nụ cười trên mặt cũng thu lại vài phần:
“Hoàng muội nói vậy … là có ý gì?”
Tiêu Ninh khẽ cười, có chút tự giễu, nói:
“Không giấu gì Hoàng tẩu, từ nhỏ ta đã cảm thấy… thế gian này thật bất công.”
“Rõ ràng đều là con của Phụ hoàng, cùng dòng m.á.u hoàng tộc, rõ ràng ta thông minh hơn Tiêu Hoằng, nỗ lực cũng hơn hắn … Nhưng Phụ hoàng và Mẫu hậu lại vẫn thiên vị hắn.”
Còn Tiêu Tắc thì nàng không nhắc đến.
Một là vì nàng không thông minh bằng Tiêu Tắc, hai là Tiêu Tắc khi đó đã cận kề cái chết.
“Tạ cô nương không cảm thấy sao?” – Tiêu Ninh đột ngột đổi cách xưng hô, khiến Tạ Dĩnh lập tức hiểu rõ nàng ta muốn nói gì.
“Những năm qua, Tạ đại nhân nhìn qua thì rất mực sủng ái Tạ Ngọc Kiều, nhưng khi có Tạ Cảnh… cô và Tạ Ngọc Kiều đều phải trở thành vật hy sinh.”
“Ta không cam tâm!”
Ánh mắt Tiêu Ninh như bừng lên ngọn lửa rực cháy, nàng ta muốn truyền ngọn lửa ấy cho Tạ Dĩnh.
“Mẹ của Tạ cô nương là nguyên phối chính thê của Tạ đại nhân, vậy mà chỉ vì xuất thân thương hộ mà bị ông ta lạnh nhạt. Trong khi năm xưa, chính Tạ đại nhân tự tay cầu hôn bà ấy …”
“Thế gian này, phụ nữ vốn đã chịu nhiều thiệt thòi.” Tiêu Ninh nghiêm giọng “Tạ cô nương, ta là Công chúa, ta không chỉ đấu tranh vì bản thân …”
“Ta còn muốn vì tất cả nữ tử trong thiên hạ mà đấu tranh!”
Tiêu Ninh đưa tay ra trước mặt Tạ Dĩnh, dịu giọng nói:
“Tạ cô nương, cô có nguyện ý trợ giúp ta không?”
Thấy Tạ Dĩnhvẫn không lay động, Tiêu Ninh liền chuyển hướng:
“Những điều kia có lẽ còn quá xa vời, chi bằng… chúng ta nói chuyện gần hơn một chút.”
“Từ khi cô trở thành Thái tử phi, Tạ đại nhân – người từng lạnh nhạt với cô, nay phải cúi mình lấy lòng; Tạ phu nhân – người từng chèn ép cô, giờ cũng chỉ biết khúm núm, hèn mọn mà sống.”
“Đây chính là mùi vị của quyền lực.” Giọng nói của Tiêu Ninh mang theo sức mạnh mê hoặc – “ Nhưng tất cả những thứ đó… là bởi vì cô gả cho Thái tử, là bởi vì cô trở thành người của Thái tử phủ.”
“Thế nhưng ta cho rằng, chuyện mẫu thân của cô đã đủ để chứng minh một điều đàn ông không đáng tin.”
“Tạ cô nương không muốn tự mình nắm lấy quyền lực sao?”
“Nếu như cô bằng lòng giúp ta, tương lai chính cô cũng có thể bước lên triều đình, tự mình nắm giữ vận mệnh, không còn phải trôi dạt theo dòng đời như bèo nước.”
“Huống chi... ta đã từng nói với cô rồi Hoàng huynh của ta là mệnh cô đơn trời sinh, sống chẳng được bao lâu đâu.”
“Tạ cô nương, Hoàng huynh không thể là chỗ dựa cả đời của cô đâu.”
Tạ Dĩnh thừa nhận, lời của Tiêu Ninh rất có sức hấp dẫn nàng thậm chí đã có phần d.a.o động.
Nếu như nàng không biết rõ bộ mặt thật của Tiêu Ninh, thì e rằng...
Một người có thể tùy tiện sỉ nhục nữ tử, lấy danh tiết của nữ nhi làm vũ khí, vậy mà lại lớn tiếng nói muốn đấu tranh vì nữ tử thiên hạ?
Thật sự nực cười.
Tạ Dĩnh đã sớm nhìn rõ bản chất của Tiêu Ninh. Dù lời nàng ta nói có hoa mỹ đến đâu, nàng cũng tuyệt đối không tin nửa chữ.
Những ý nghĩ ấy chỉ xoay trong đầu một vòng, Tạ Dĩnh ngẩng đầu lên, trong mắt đã đầy phẫn nộ:
“Công chúa xin thận trọng lời nói!”
“Điện hạ là Thái tử, tất nhiên sẽ trường mệnh bách tuế, năm năm bình an! Công chúa cớ sao lại miệng độc rủa người như vậy?!”
Tiêu Ninh: “……”
Nói nãy giờ… coi như nói suông!
Tiêu Ninh hít sâu một hơi, nén giận nói:
“Xem ra, Hoàng huynh của ta cũng thật là giỏi giấu giếm chuyện lớn như vậy mà còn dám gạt cô.”
“Công chúa không hiểu rồi.” – Tạ Dĩnh đáp, giọng đầy chắc chắn, bộ dạng như đặt toàn bộ tin tưởng vào Tiêu Tắc “Điện hạ của ta sẽ không bao giờ lừa ta!”
Nàng tức giận nói lớn:
“Thỉnh công chúa rời phủ cho! Nơi này không tiện giữ công chúa lâu hơn.”
“Lời hôm nay công chúa nói, ta coi như chưa từng nghe qua. Nếu lần sau còn dám nhắc lại mấy chuyện này, ta sẽ tự mình đến trước mặt phụ hoàng mà đòi lại công đạo!”
Tiêu Ninh tức đến bật cười, nàng còn tưởng Tạ Tạ Dĩnh là người thông minh có thể lôi kéo, giờ xem ra …
Chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc đầu óc toàn chuyện tình yêu nam nữ mà thôi!