Sáng sớm hôm sau.
Tạ Ngọc Giao vẻ mặt hớn hở vui mừng rời khỏi phủ Tống gia, ngồi lên xe ngựa của Trương thị, thẳng đến Chùa Bạch Vân.
Tạ Ngọc Giao gần đây gầy đi không ít, cái bụng hơn năm tháng đã hơi nhô ra.
Trương thị vuốt ve mái tóc con gái, ánh mắt đầy xót xa.
Nữ nhi của bà…
Thằng súc sinh kia, đáng chết!
Chùa Bạch Vân.
Sau khi Trương thị và Tạ Ngọc Giao dâng hương xong, họ đến thiền phòng, Lưu ma ma đích thân dẫn người vào căn phòng đã có đại phu chờ sẵn.
Tạ Ngọc Giao nhìn thấy người nọ, quay người liền muốn rời đi, “Có chuyện gì vậy? Cái này …”
“Ngọc Giao.”
Trương thị kéo nàng lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Ngồi xuống đi.”
Tạ Ngọc Giao bị vẻ nghiêm túc của Trương thị dọa sợ, theo bản năng nghe lời bà, ngồi xuống, rồi đưa tay ra …
Đại phu cho Tạ Ngọc Giao bắt mạch.
Vẻ mặt nghiêm túc, “Thai tượng phu nhân không vững, có dấu hiệu sảy thai… Phu nhân gần đây có dùng thuốc hoạt huyết nào không?”
Đại phu nói rất uyển chuyển.
Không trực tiếp hỏi Tạ Ngọc Giao có đang uống thuốc phá thai hay không.
Nhưng Trương thị đã nghe hiểu.
Bà nắm chặt tay, móng tay để lại dấu ấn trên lòng bàn tay, bà hít sâu một hơi, ra hiệu Lưu ma ma tiến lên.
Lưu ma ma từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn thêu, đặt trước mặt đại phu.
Tạ Ngọc Giao nhận ra, đây là chiếc khăn tay của mẫu thân nàng bị dính bẩn bởi thuốc an thai của nàng hôm qua…
Đại phu đưa lên mũi ngửi.
Sau một hồi lâu mới đọc ra một chuỗi tên dược liệu, cuối cùng kết luận, “Dùng phương thuốc này dài lâu, sẽ khiến thai nhi c.h.ế.t lưu trong bụng, cơ thể mẹ tinh thần thác loạn, cực kỳ tổn thương thân thể…”
“Không thể nào!”
Tạ Ngọc Giao đột nhiên bật dậy, vẻ mặt không tin, “Thuốc này là phu…”
“Lưu ma ma.” Trương thị cắt ngang lời Tạ Ngọc Giao, “Tiễn đại phu ra ngoài.”
Lưu ma ma dẫn đại phu ra ngoài, nhét một túi bạc lớn cho đại phu, thấp giọng nói, “Làm phiền đại phu kê một thang thuốc phá thai không làm tổn thương thân thể.”
Lão đại phu khựng lại, nói, “Vị phu nhân này đã uống phương thuốc này được một thời gian, đã tổn thương đến căn nguyên, nếu phá thai, nhẹ thì sau này khó sinh sản, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.”
Mặt Lưu ma ma biến sắc, tiễn đại phu xong, bà lập tức vào cửa bẩm báo Trương thị.
Trương thị đang đối đầu với Tạ Ngọc Giao.
Tạ Ngọc Giao vẻ mặt cố chấp, “Không thể nào, phu quân nhất định là bị người lừa rồi.”
“Là Tạ Dĩnh, chắc chắn là Tạ Dĩnh muốn hại con của ta.”
Lưu ma ma ghé vào tai Trương thị, thấp giọng đem lời đại phu nói lại, sắc mặt Trương thị lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Đứa trẻ không quan trọng.
Nhưng tính mạng của Ngọc Giao là quan trọng.
“Ngọc Giao à …”
Trương thị hít sâu một hơi, “Nương cũng cho rằng con rể chắc chắn là bị người lừa rồi.”
Tạ Ngọc Giao an tĩnh lại.
Trương thị tiếp tục nói, “ Nhưng con rể bây giờ đang bị thương, không bằng chuyện này, chúng ta không nói cho chàng biết.”
“Không thì không biết con rể sẽ lo lắng đến mức nào…”
…
Tạ Dĩnh nghe Trúc Thanh nói Trương thị dẫn Tạ Ngọc Giao đến Chùa Bạch Vân ở ngoại ô kinh thành, liền biết Trương thị có lẽ đã biết chuyện của Tạ Ngọc Giao.
“Thái tử phi.”
Trúc Thanh thấp giọng nói, “Người của chúng ta vốn muốn đem chuyện này nói cho Nhị tiểu thư, nhưng… ám chỉ mấy lần, Nhị tiểu thư vẫn không tin.”
Nàng cũng bất lực.
Không biết Tống Văn Bác đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư lại tin tưởng Tống Văn Bác đến vậy.
Tạ Dĩnh đối với bản lĩnh của Tống Văn Bác cũng có chút hiểu biết, dù sao Tống Văn Bác cũng từng làm việc dưới trướng Tiêu Ngưng.
Nhưng Tạ Ngọc Giao cũng không thể nói là hoàn toàn vô tội.
“Không phải không tin, mà là không muốn tin.” Tạ Dĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, Tạ Ngọc Giao vừa trọng sinh đã đánh cược cả đời để gả thay.
Làm sao nàng có thể thừa nhận mình đã nhìn lầm người?
“Không sao.” Tạ Dĩnh nói, “Dù sao nàng ấy cũng đã biết rồi.”
Mục đích đã đạt được.
Tạ Dĩnh chỉ dặn Trúc Thanh để mắt, còn mình thì thu tâm.
Nàng lại may cho Tiêu Tắc hai bộ y phục, rồi từ thư phòng tìm ra kinh Vãng Sinh.
Bắt đầu sao chép.
Tiên hoàng hậu sau khi sinh hạ Thái tử thì tình trạng chuyển biến xấu, Hoàng đế đã dùng vô số bảo vật, đến ngày Thái tử sinh hạ được hai mươi bảy ngày, Tiên hoàng hậu vẫn nhắm mắt xuôi tay.
Hôm kỷ niệm ngày mất của Tiên hoàng hậu là vào giữa tháng Mười, cách bây giờ chỉ còn nửa tháng.
Tạ Dĩnh với thân phận là con dâu, đương nhiên phải có chút bày tỏ.
Nhưng không được hai ngày.
Tạ Dĩnh vẫn nghe được một chuyện.
Tam hoàng tử Tiêu An, người vốn luôn trầm mặc nhút nhát, đã trình lên một bài sách lược mà Hoàng thượng vô cùng hài lòng, lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, chính thức bước vào triều đường.
Tạ Dĩnh không có ấn tượng gì với Tam hoàng tử, ngay cả trong buổi tiệc mừng thọ lần trước, Tam hoàng tử cũng không có chút ấn tượng nào. Kiếp trước càng không từng nghe nói đến nhân vật này, bây giờ xem ra …
Chắc là do nàng và Tạ Ngọc Giao trọng sinh đã thay đổi cục diện của câu chuyện.
Trong nháy mắt, đã đến ngày kỷ niệm của Hoàng hậu.
Năm nay Hoàng đế không lên triều, cả ngày Người sẽ không xuất hiện. Việc tế bái trong cung trước đây đều do Quý phi chủ trì.
Năm nay Thục phi lại cùng với Tạ Dĩnh, Tạ Dĩnh mấy ngày liền vào cung, bận rộn cùng Thục phi việc này.
Lý phi ngược lại trở thành người bị bài xích.
Nhưng Lý phi cũng không quá tức giận, mãi đến ngày sinh nhật của Tiên hoàng hậu, nàng ta mới cuối cùng xuất hiện.
Tạ Dĩnh cũng là vào ngày này, mới nhìn thấy Tam hoàng tử Tiêu An. Một người trước đây không có chút tồn tại cảm nào, giờ đây lại giống như viên minh châu bị bụi phủ được lau sạch.
Cuối cùng đã tỏa sáng rực rỡ thuộc về mình.
Chàng có khí chất ôn hòa, không giống sự giả tạo của Tiêu Hoằng, là thực sự đọc nhiều sách nên bụng chứa đầy thi thư khí tự nhiên tỏa ra.
Khiến người nhìn một lần liền cực kỳ dễ có hảo cảm.
Tạ Dĩnh mặc trang phục màu trắng, quỳ trên bồ đoàn, đang định bỏ bài kinh trên tay vào trong chậu lửa…
Ánh mắt của tất cả mọi người tại đây đều nhìn về phía đó.
Bài kinh trong tay Tạ Dĩnh rơi đến phía trên chậu lửa, vừa định buông ra, lại đột nhiên thu về, lau đi nước mắt nơi khóe mi.
Cảnh tượng này khiến trái tim người bên cạnh lập tức căng thẳng.
Tạ Dĩnh dư quang rõ ràng nhìn thấy, mới bỏ bài kinh vào trong lửa.
Ngọn lửa yên lặng nuốt chửng bài kinh.
Người bên cạnh trừng lớn mắt, sau đó nhận ra mình có chút thất thố, lại nhanh chóng thu liễm lại biểu cảm.
Tạ Dĩnh ngẩng mắt, cùng Thục phi đang quỳ một bên đối mắt nhìn nhau, tiếp tục như không có chuyện gì mà đốt bài kinh.
Có người đã động tay động chân vào chậu lửa của nàng.
Nhưng Thục phi và Tạ Dĩnh đã biết chuyện này trước, nên đã đổi chậu lửa có vấn đề đi.
Tạ Dĩnh đốt hết tất cả bài kinh, lúc này mới được Trúc Thanh dìu đứng dậy, nàng ngẩng mắt nhìn người đang đứng bên cạnh.
Tiêu Ngưng.
Tiêu Ngưng vẻ mặt bi thương, đối mặt với ánh mắt của Tạ Dĩnh cũng không hề có chút chột dạ, chỉ trong lòng thầm mắng: Tạ Dĩnh quả nhiên là số may mắn.
Sau khi tế bái xong, mọi người liền lần lượt tan đi nghỉ ngơi.
Tạ Dĩnh nhìn Thục phi, nói: “Chuyện hôm nay, đa tạ Thục phi nương nương.”
Thục phi cười, nói: “Giúp Thái tử phi cũng là giúp bản cung.”
Lần tế bái này là do nàng toàn quyền phụ trách, Tạ Dĩnh nếu bị tính kế, nàng cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Hoàng đế ghét nhất người gây chuyện vào ngày sinh nhật Tiên hoàng hậu.
Tiêu Ngưng quả là có thủ đoạn.
Thục phi nói: “Bất quá Tiêu Hoằng đã phế rồi, cũng khó trách nàng ta còn tốn tâm tư như vậy.”
Tạ Dĩnh khẽ rũ mắt.
Đúng vậy.
Tiêu Hoằng, chính là tấm khiên chắn tốt nhất của Tiêu Ngưng.
Nhưng nàng biết, Tiêu Ngưng là nhắm vào nàng…