Tất cả bạn bè của Hạ Quyên đều đã được hỏi qua ít nhất một lần, nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về Hạ Quyên.
Nếu không phải mẹ Hạ Quyên nói rằng con gái của một kẻ sát nhân học cùng lớp với con gái bà, thì ông đã không thể tìm thấy Lan Hiểu Lệ.
Nhưng khi thực sự tìm thấy thì mới phát hiện ra, Lan Hiểu Lệ này đâu phải là con gái của một kẻ sát nhân, mà là đối tượng bị Hạ Quyên bắt nạt học đường suốt một thời gian dài. Hành vi bắt nạt của Hạ Quyên kéo dài hơn một năm rưỡi, cuối cùng kết thúc khi Lan Hiểu Lệ tutu bất thành và bị nhiều phương tiện truyền thông phanh phui.
Nghe nói lúc đó mẹ Hạ Quyên còn bồi thường cho Lan Hiểu Lệ một nghìn tệ tiền tổn thất tinh thần...
Thật sự là một ngôi nhà dột từ nóc.
Nhưng dù cho Hạ Quyên và mẹ Hạ Quyên đã làm gì, với tư cách là cảnh sát, ông cũng phải giữ vững trách nhiệm của mình, giúp bà ấy tìm thấy con gái.
Còn cái túi dính siro kia, trên đó thực sự chỉ là tiết vịt sao?
Đều tại cái tên vô dụng bên cạnh, cứ nhất quyết dùng thủ đoạn cực đoan như vậy, để xoa dịu tinh thần của Lan Hiểu Lệ, cũng không thể trong tình huống không có bằng chứng xác thực mà mang cái túi đi xét nghiệm được.
Một nước cờ hay như vậy đã bị tên nhóc này làm hỏng, Lan Hiểu Lệ chắc sẽ không khiếu nại lên cấp trên chứ?
Thật phiền phức.
Và đúng vào đêm khuya đó, cảnh sát Tiểu Triệu trùm chăn, trong đầu toàn là hình ảnh cô gái khóc nức nở, rồi lần thứ ba mươi tám thốt lên: "Mình thât đáng chết!"
***
Cảnh sát Tiểu Triệu bắt đầu chú ý đến căn nhà tồi tàn của tôi, hôm nay mang gạo, ngày mai mang mì, cứ thế con đường đất dẫn vào căn nhà tồi tàn của tôi gần như bị chiếc xe điện của anh ấy làm phẳng lì.
Ban đầu tôi không muốn có quá nhiều dính líu với anh ấy, nhưng người xưa nói đúng, không ai đánh người đang cười.
Và điều tôi khao khát nhất trong nhiều năm qua, cũng là một người bạn tương đối bình thường.
Tiểu Triệu lớn hơn tôi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học năm nay, gia cảnh khá giả, vì sở thích nên mới làm cảnh sát, thành tích xuất sắc, sau khi tốt nghiệp được phân công nhiệm vụ trực tiếp, con đường đời thuận buồm xuôi gió.
Ban đầu khi anh ấy đến nhà tôi, tôi không muốn để ý đến anh ấy, nhưng anh ấy cứ tự mình nói chuyện, nói về thời trung học, thời đại học của mình.
Ngôi trường tươi đẹp và tràn đầy ánh nắng, cuộc sống hàng ngày hài hước và thú vị, khiến tôi có cảm giác ảo tưởng như đang nhìn trộm thiên đường.
Càng ở trong bóng tối, càng khao khát ánh sáng.
Dần dần, tôi bắt đầu mong chờ sự xuất hiện của Tiểu Triệu mỗi ngày, mong chờ thế giới đầy ánh nắng và ấm áp trong lời kể của anh ấy.
Bố nhận ra sự bất thường của tôi, giơ hai tay khoa chân múa tay một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài thườn thượt.
Chắc ông ấy muốn nói tôi không xứng với Tiểu Triệu.
Tôi sao có thể không biết, từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ rất biết tự lượng sức mình.
Tối thứ Bảy, công trường vì kiêng kỵ của ông chủ nên thông báo nghỉ một ngày vào ngày mai, Tiểu Triệu biết được, đặc biệt mời tôi đến sân vận động xem anh ấy chơi bóng rổ.
Chơi bóng rổ sao?
Thời đi học, ngày nào tôi cũng phải lẩn trốn, hiếm khi có thể đường hoàng đứng dưới ánh nắng mặt trời, lặng lẽ xem một trận đấu.
Để hưởng thụ cái nhiệt huyết và tuổi trẻ mà lứa tuổi của tôi nên có, tôi đã đồng ý.
Vào thứ Bảy, tôi đặc biệt đập vỡ con heo đất của mình, lấy ra hai mươi tệ, đi nhà tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ.
Đây là một trải nghiệm xa xỉ mà tôi chỉ được hưởng thụ một lần mỗi năm.
Nước ấm từ vòi xả xuống, dường như cả linh hồn tôi cũng được gột rửa.
Tôi tắm đi tắm lại gần một tiếng đồng hồ, cho đến khi thỉnh thoảng có những đốm sáng nhỏ bay lượn trước mắt, tôi mới miễn cưỡng rời khỏi vòi nước.
Trong gương phủ đầy hơi nước, xuất hiện một bóng người nhỏ bé, gầy gò.
Da tôi vốn dĩ khá ổn, sau khi được nước dội sạch thì càng trắng sáng hơn. Nhưng cái sự trắng bệch này cộng thêm thân hình chưa phát triển của tôi, quả thực giống như cái người kia nói, rất giống "mì sợi".
Sương trên gương tan đi, tôi liên tục quan sát khuôn mặt mình.
Đưa tay lên, nhẹ nhàng ấn vào hốc mắt một cái, tôi thở dài một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Chủ nhật là một ngày đẹp trời, nắng vàng rực rỡ.
Tôi chải tóc gọn gàng, tìm một chiếc váy trắng được cất giữ cẩn thận, đây là chiếc váy mà bố đã nhặt về cho tôi trước đây, tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt vui sướng của ông ấy lúc đó.
Tôi bắt chước dáng vẻ của những người bạn cùng trang lứa, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, tự tin bước đến sân thể dục.
Khi tôi đến, Tiểu Triệu đã bắt đầu khởi động.
Nhìn thấy tôi đến, Tiểu Triệu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, bạn bè của anh ấy trêu chọc, nói rằng quen biết một cô gái xinh đẹp như vậy sao không sớm dẫn ra giới thiệu.
Tiểu Triệu cười đáp lại, tôi chỉ cảm thấy má nóng bừng.
Thật không ngờ cụm từ "cô gái xinh đẹp" tuyệt vời như vậy cũng có thể dùng trên người tôi.
Tôi ngồi bên sân bóng rổ, nhìn Tiểu Triệu luồn lách giữa đám đông, nhìn Tiểu Triệu ôm bóng nhảy lên không trung, nhìn những người xung quanh reo hò.
Tôi bị không khí xung quanh cuốn hút đến phấn khích, cũng bắt đầu cùng mọi người hò hét cổ vũ.
Vào khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn cảm thấy tôi và họ giống nhau.
Trong lòng tôi, dường như có thứ gì đó lại sống dậy.
Trên đường từ sân vận động về nhà, tôi vẫn chìm đắm trong sự phấn khích vừa rồi.
Con đường phía trước sân vận động là một con đường nhựa rất rộng. Tiểu Triệu mời tôi đi xe điện của anh ấy, tôi vui vẻ đồng ý.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Thuyết. Thuyết có kênh audio, các cậu thích nghe audio thì qua ủn mung cho Thuyết nhenn 😘