Nếu đây chỉ là chuyện riêng của tôi, có lẽ cô ấy chỉ đưa ra lời khuyên, nhưng sẽ không can thiệp. Tuy nhiên, chuyện này đã vượt khỏi phạm vi gia đình tôi, liên quan đến giáo dục của bọn trẻ. Chúng tôi không thể để một người phụ nữ như Tả Tình dạy dỗ con mình.
Cả lớp có 10 đứa trẻ. Tôi và bạn thân mỗi người phụ trách liên hệ với 4 phụ huynh, lấy lý do tổ chức hoạt động ngoại khóa để hẹn gặp nhau ở cổng trường mẫu giáo vào sáng mai. Cuối cùng, tôi tự nhiên hỏi họ có biết về giáo viên mới của con không.
Vì muốn đảm bảo an toàn cho con cái, các phụ huynh chắc chắn sẽ tìm hiểu kỹ lý lịch của giáo viên, bao gồm cả xuất thân và trình độ học vấn.
Một người như Tả Tình, đột ngột chen ngang để trở thành giáo viên, rõ ràng không phải đi qua con đường chính thống.
Trường mẫu giáo này có rất nhiều trẻ em xuất thân từ gia đình giàu có, quyền thế. Bất kỳ sự thay đổi nào về nhân sự giáo viên đều phải thông báo đến từng phụ huynh. Ví dụ, năm ngoái họ thay một giáo viên tiếng Anh, tất cả phụ huynh đã cùng đánh giá lý lịch trước khi giáo viên ấy nhận việc.
Lần này, tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào từ nhà trường rằng con mình có giáo viên mới. Có vẻ như cô ta đã được đưa vào qua con đường cửa sau.
Sau khi tiết lộ thông tin này cho các phụ huynh khác, tôi chỉ việc chờ đợi. Bởi vì một người như Tả Tình không thể chịu nổi bất kỳ cuộc kiểm tra lý lịch nào.
Vài năm trước, khi Hà Truyền Thịnh vừa qua lại với cô ta, tôi đã điều tra được khá nhiều chuyện. Từ thời trung học cho đến trước khi ở bên Hà Truyền Thịnh, số bạn trai cô ta hẹn hò không thể đếm xuể. Hồ sơ tình trường của cô ta dày đến nửa cuốn từ điển.
Xem xét khả năng người đã đưa cô ta vào trường có thể che giấu mọi việc làm trong quá khứ và tạo ra một hồ sơ "long lanh," như tốt nghiệp đại học danh tiếng, tôi đã chuẩn bị trước một số tài liệu. Tôi in ra hơn mười bản, dự định sáng mai sẽ phát cho các phụ huynh.
Loại người như Tả Tình, không cần tôi ra tay, cô ta cũng tự chuốc lấy kết cục thảm hại.
—---------------
Buổi tối, Hà Truyền Thịnh về nhà.
An An là người đầu tiên chạy đến ôm anh, được anh bế lên chơi đùa cho đến giờ ăn tối.
Không khí ấm áp quanh bàn ăn nhanh chóng bị phá vỡ.
An An hỏi:
"Bố ơi, kẻ thứ ba là gì?"
Cả ba người đều im lặng. Tôi không thể nói, Hà Khải Hoàn xấu hổ không dám nói, còn Hà Truyền Thịnh thì bị câu hỏi làm choáng váng.
Cuối cùng, anh nghiêm túc hỏi:
"An An, đây là một từ rất xấu. Ai dạy con vậy?"
An An trông không yên tâm, khẽ đáp:
"Là cô giáo Tả mới đến. Cô bảo con là con của kẻ thứ ba."
Hà Khải Hoàn cúi đầu lùa cơm trong bát:
"Bố ơi, hôm nay cô ấy đến tìm con rồi..."
Hà Truyền Thịnh nhíu mày, rồi nhẹ nhàng nói với An An:
"An An, cô giáo đó là người xấu. Cô ấy đang nói xấu mẹ. Con nhớ phải tránh xa cô ấy, được không?"
"Dạ được ạ."
Bữa tối kết thúc, Hà Khải Hoàn cúi đầu đến xin lỗi tôi. Tôi mỉm cười an ủi con:
"Không sao đâu, Khải Hoàn, đây không phải lỗi của con. Cuối tuần này mẹ đã hẹn với giáo sư Vương rồi, nhớ đi học nhé."
Con ngước lên, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
"Mẹ ơi, đừng để ý đến con, hãy đuổi cô ta đi được không?"
"Được."
Trước khi đi ngủ, Hà Truyền Thịnh nói với tôi:
"Anh vẫn còn giữ bằng chứng về việc cô ta đã lấy hết tiền của anh trước đây. Mai anh sẽ dọn dẹp lại và báo cảnh sát."
Tôi nhẹ nhàng bảo anh:
"Truyền Thịnh, chuyện này cứ để em xử lý trước nhé."
Anh thở dài gật đầu:
"Cũng được. Em cứ giải tỏa bức xúc trước. Thật sự xin lỗi vì em phải chịu ấm ức này."
—---------------
Hôm sau, tôi mang theo các tài liệu đã in sẵn, dẫn An An đến trường mẫu giáo.
Vừa dừng xe, giáo viên chủ nhiệm của lớp An An đã tiến đến mở cửa xe, định bế An An xuống.
Tôi mỉm cười nói:
"Cô Vương, làm phiền cô đợi chút. Nghe An An nói lớp có giáo viên mới, sao tôi không nhận được thông báo gì? Là vì nghĩ không cần thiết thông báo cho phụ huynh sao? Hay trường cho rằng việc này không đáng để báo cáo?"
Cô Vương hơi ngập ngừng, sau đó vội vàng giải thích:
"Chuyện là thế này, mẹ An An. Giáo viên mới được tuyển để giám sát các hoạt động ngoại khóa của trẻ. Cô ấy không trực tiếp dạy học mà chỉ hỗ trợ trong giờ ngoại khóa, nên chúng tôi không thông báo đến phụ huynh."
Tôi trả lời thẳng thắn:
"Bất cứ ai có tiếp xúc với con tôi, tôi đều muốn được biết đầu tiên. Mong rằng chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần nữa."
Cô Vương nhận lỗi:
"Xin lỗi mẹ An An, đây là lần đầu tiên trường tuyển dụng vị trí hậu cần này. Đó là sai sót trong công việc của chúng tôi, và chúng tôi sẽ tích cực cải thiện. Mong chị thông cảm."
Tôi gật đầu, không làm khó thêm:
"Vậy phiền cô nhé. À, cô có thể gửi tôi hồ sơ của giáo viên này không?"
Cô Vương lập tức tìm kiếm trong điện thoại:
" Tôi có bản điện tử đây, để tôi gửi cho chị."
Tôi mở email cô gửi, nhìn qua bức ảnh. Quả nhiên, đó là Tả Tình. Hồ sơ học vấn được ghi rất đẹp, đặc biệt là phần sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta "học thạc sĩ ở trường danh tiếng nước ngoài."
Việc bỏ con, ký đơn ly hôn, cướp hết tài sản của Hà Truyền Thịnh để chạy trốn cùng tình cũ được cô ta "tô vẽ" thành câu chuyện du học.
Xem qua bản hồ sơ giả tạo đó, tôi vừa lật tài liệu, vừa hỏi cô Vương:
" Tôi nhớ trước đây nhân lực ở lớp này đã đủ. Sao bây giờ lại phải tuyển thêm người?"