Tới giờ ngủ, Lâm Thanh Thanh và Dịch Trạch Diên cùng vào phòng. Dù cô đã rất cố gắng để giữ vẻ tự nhiên, nhưng sau khi đóng cửa lại, trái tim cô vẫn không khỏi đập nhanh vì hồi hộp.
Cô tự nhủ: “Không sao cả, trước mặt thần tượng ai mà chẳng lo lắng rồi từ từ sẽ quen.”
Tất cả đồ đạc của cô đều đã được chuyển đến. Vốn dĩ phòng của Dịch Trạch Diên cũng khá rộng, tuy trước kia nó đã từng rất trống trải, nhưng sau khi đồ của cô được bài trí thêm vào, bỗng nhiên mọi ngóc ngách đều trở nên ấm áp và đầy đủ. Dịch Trạch Diên cũng mang nét hài lòng thấy rõ.
Bỗng anh đột nhiên để ý trên bàn xuất hiện một chiếc thiệp mời không khỏi tò mò: “Cái này là…?”
Là thư mời do Lưu Ôn gửi đến trước khi cô tan ca: “Là bên MK gửi mời nhóm em dự tiệc từ thiện của công ty họ.”
Chuyện hôm nay xảy ra khiến Lưu Ôn liền phải ngay lập tức gửi thiệp để thể hiện sự thành ý xin lỗi.
Tiệc từ thiện à?
Thật tình cờ, anh cũng nhận được thiệp mời đó hôm nay. Nhưng như thường lệ với sự kiện nhỏ như vậy anh vốn sẽ không tham dự, nên cũng không thông báo cho cô biết.
Anh đút hai tay vào túi rồi nhìn cô khẽ hỏi: “Cô quen ngủ cùng tôi chưa?”
Y phục hôm nay của anh tuy đơn giản với áo sơ mi xanh đậm, quần tây kẻ đen – trắng nhưng lại rất chỉnh tề và lịch sự đặc biệt tôn lên vẻ nam tính trưởng thành đỉnh cao.
Thật sự khiến người ta choáng ngợp.
Thanh Thanh cũng chỉ đáp nhẹ: “Cũng… cũng dần quen rồi.”
Anh bước tới, ngồi kế bên góc giường rồi chìa tay về phía cô. Thấy anh lại gần mình, Thanh Thanh chỉ khẽ thở dài và nắm lấy tay anh. Anh kéo cô nhẹ nhàng đến ngồi lên đùi mình.
Anh ôm trọn cô vào lòng, nở nụ cười ấm áp mà nói: “Phần đời còn lại, chỉ có thể ngủ cạnh tôi thôi. Không quen thì cũng phải quen.”
Nghe lời đó tuy có chút hơi “phủ đầu”, nhưng lại làm con tim cô bất chợt thổn thức.
Thanh Thanh đột nhiên nhận ra mình không những không đáp lại lời “nhắc nhở” đó mà còn dường như ôm anh chặt hơn. Sức mê hoặc của anh lớn đến độ khiến cô cũng ngoan ngoãn trú mình trong vòng tay anh, ra sức tận hưởng cái mùi hương còn phảng phất trên áo, lắng nghe nhịp tim anh đều đặn bên tai.
Ở khoảnh khắc gần gũi thân mật ấy, cô vô tình phát hiện thấy một vết sẹo sau gáy anh. Vì tò mò mà cô khẽ đưa tay chạm vào.
Thân người anh hơi cứng lại, nhưng không né tránh.
“Ở đây lại có một vết sẹo?”
“Đàn ông có sẹo là chuyện bình thường mà.”
Sau một lúc hồi tưởng lại, Thanh Thanh mới nhận ra mình từng nhìn thấy vết thương ở khắp nơi trên cơ thể anh – phải nói chúng cũng nhiều thật.
Cô cũng không hỏi thêm gì nữa. Cả căn phòng dần trở nên yên tĩnh có thể nghe rõ được nhịp tim anh vang vọng từng hồi. Cô cứ vậy ôm chặt lấy anh, tham lam cảm nhận sự ấm áp mà anh mang lại, nó dịu dàng đến mức thật khó tả.
Anh bất ngờ khẽ nâng cằm cô lên, rồi anh trao cho cô một nụ hôn thật ngọt. Nhưng lần này lại nhẹ nhàng hơn hai lần trước, nó sâu lắng mà dịu êm khiến trái tim cô dường như thắt chặt lại.
Nụ hôn ấy khiến cô mê man, tuy tâm trí cô dừng lại ở khoảng lặng ấy nhưng tinh thần thì cứ giao động tới mức không ngừng thổn thức.
Sự ngọt ngào khiến Linh Thanh Thanh cảm thấy ngay cả linh hồn cũng bị nó cuốn đi .
Tại sao lại có một người đàn ông tuy lạnh lùng mà lại có thể ngọt ngào đến thế? Cô thật muốn trút hết y phục vướng víu rồi vùi mình vào trong lòng anh vậy mà giờ cô mềm như cọng bùn vậy, chẳng thể làm gì.
Nụ hôn cứ thể thuận đà mơn trớn từ bờ môi rồi nhẹ nhàng chạm đến những nơi xa hơn.
“Đồ đàn bà xấu xa.”
Anh khẽ thì thầm lời yêu thương pha lẫn chút giận hờn vu vơ.
Cô thoáng cảm nhận được một nỗi buồn từ anh qua câu nói ấy.
Cô liền chợt nhớ rằng những năm mình qua mình đã đối xử tàn nhẫn với anh thế nào, dù cho những chi tiết ấy cũng chỉ là những mảng ký ức không màu nhưng trong thâm tâm cô biết rằng nó đã xảy ra và khắc nghiệt đến nhường nào.
“Em… có thật sự là người xấu không?” cô run rẩy hỏi.
“Hả?”
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, như vừa nhận ra mình đã nói gì. Anh mỉm cười: “Cũng không hẳn vậy.”
…
Lúc anh tiến lại gần cô, Thanh Thanh đã cảm giác mọi thứ xung quanh thật mờ ảo. Đến khi cô thực sự đang nằm trong lòng anh đặc biệt là lúc anh hôn cô, tất cả đều thật gần đến mức không tưởng.
Như rơi vào một giấc mơ ngọt ngào vô thực.
Khuôn mặt mà cô khao khát được chạm vào lại đang ở ngay trước mắt, đôi môi ấy vừa từng chạm vào cô mà. Vậy thì đã hôn rồi, cô được chạm vào anh cũng không sao mà phải không?
Cô vẫn lấy dũng khí trong lòng khẽ đặt tay lên má anh. Khoảnh khắc chạm vào anh, niềm hạnh phúc đột nhiên dâng trào.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Xin lỗi anh là em không tốt. Mấy năm qua anh đã phải vất vả chăm sóc em và con.”
Anh chỉ nhắm mắt, dựa đầu vào lòng bàn tay cô, hành động làm cô ngạc nhiên không ít. Tưởng tượng những hình ảnh trước kia của anh từng mạnh mẽ thế nào giờ bỗng hoá một đứa trẻ nhẹ nhàng quấn lấy cô.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô rồi đặt một nụ hôn lên đó nhẹ nhàng tựa lông vũ.
Anh thật sự là người đàn ông dịu dàng đến vô cùng.
Sự dịu dàng của anh khiến cô cảm tưởng như mình là viên ngọc báu, mọi cử chỉ đều là chứa được sự nâng niu dịu dàng.
Cô có khẽ cười mãi, trả lời đều mà anh muốn: “Em về sau sẽ sống tốt với anh, được không?”
Anh cũng nói lời cô thực lòng muốn nghe: “Được.”
Đêm đó, họ chỉ ôm nhau ngủ. Việc anh không đi quá giới hạn vào đêm nay sau màn ân ái vừa rồi khiến cô càng tin anh là người phẩm cách tốt, anh cho cô thấy rằng cô là người phụ nữ được sự tôn trọng.
Sáng hôm sau, vừa đến studio, Tề Kỳ đã chạy đến nói: “Người chị nhắc tới đã đến rồi.”
Thanh Thanh nhận ra người anh ấy là ai nên không khỏi hồi hộp: “Thật sao? Người đó đang ở đâu?”
Tề Kỳ chỉ tay về phía văn phòng của mình: “Trong đó.”
Thanh Thanh bước vào, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi uống cà phê trước bàn làm việc. Anh mặc áo len cổ cao và quần jean, trẻ trung và chẳng giống ai sắp chạm mốc bốn mươi.
Khi nhìn thấy Thanh Thanh, anh vội đứng dậy chào hỏi: “Chào chị Lâm.”
“Anh Mục khách sáo rồi, gọi tôi Thanh Thanh là được.”
Cô liền tiến tới bắt tay chào hỏi rồi mời anh ngồi: “Chắc qua trao đổi với Tề Kỳ rồi, tôi không nói nhiều, chỉ muốn nghe xem anh nghĩ sao.”
Mục Thông đáp: “Rất tốt, setup của studio quá ổn, giá thuê lại hợp lý, tôi hài lòng.”
“Thật tốt,” Thanh Thanh mỉm cười. “Vậy anh khi nào có thể bắt đầu? Tôi rất mong hợp tác với anh, càng sớm càng tốt.”
Anh cười, chỉ vào góc phòng: “Đồ của tôi đã được chuyển qua, bây giờ có thể vào làm việc ngay.”
Thanh Thanh nhìn theo, thấy một thùng đồ lớn, khóe miệng cô cong lên, hài lòng vỗ tay: “ Quả nhiên đã nghe nói anh làm việc thực sự quá nhanh nhẹn ! Việc hợp tác cùng anh, tôi tin sẽ rất mang đến nhiều kết quả tốt đẹp ”
Sau khi thương thảo nhanh về hợp đồng, hai người nhanh chóng ký xác nhận, xong xuôi cô liền dẫn anh vào phòng làm việc riêng. Vì sợ anh buổi đầu có nhiều việc cần phải làm, cô có nhờ Tề Kỳ tới để giúp đỡ việc sắp xếp. Đồ đạc anh mang đến khá nhiều nhưng chủ yếu là sách và album. Cô để ý một album duy nhất có ảnh chụp Mục Thông cùng một cô gái — không giống như những album khác đều chỉ có một mình anh.
Cô tò mò hỏi: “Cô gái này thật xinh, là bạn gái anh sao?”
Anh nhẹ nhàng cầm album, mắt dịu lại: “Ừ, cô ấy là bạn gái tôi.”
Cô chú ý thấy ảnh có vết bướm màu hồng trên tay cô gái, bảo: “Hình xăm bướm này đẹp quá.”
Anh phì cười: “ Cũng không phải hình xăm mà là bớt sinh học.”
Cô lúng túng cau mày, anh nhẹ nhàng vuốt ảnh rồi thở dài: “Tiếc rằng cô ấy không còn ở đây.”
“Không còn ở đây?” Cô nhìn bức hình gương mặt trong trẻo, thấy thương.
Chạm đến nỗi đau của anh, Thanh Thanh thành thật nói: “ Tôi thật lòng xin lỗi.”
Anh mỉm cười đặt cuốn album lại gần: “Không sao đau, việc còn lại cứ để tôi lo.”
Cô và Tề Kỳ bước ra. Khi họ đi xa, cô thở dài: “Không ngờ anh Mộc cũng là người si tình thật. Nhìn ảnh chắc chụp đã lâu.”
“Không, cô ấy chưa mất.”
“???!”
“Cô ấy mất tích cách đây mười lăm năm. Nhưng bạn nói đúng, anh ấy quả là si tình. Mười mấy năm qua vẫn kiên trì tìm cô ấy, bốn mươi tuổi rồi mà chưa kết hôn cũng chưa quen ai.”
Cô bất ngờ: anh thường xuyên tiếp xúc với mỹ nhân, lại có vị trí tốt đáng lẽ phải không thiếu thốn về tình cảm chứ, nhưng vậy mà cực kỳ chung tình. Cô vừa cảm thấy ngưỡng mộ vừa thấy thật đáng thương.
“Cô ấy mất tích như thế nào?”
“Không rõ, chuyện đã lâu rồi, hồi đó camera giám sát cũng chưa phổ biến, việc mất tích khi hai người đi nghỉ ở một nơi hẻo lánh, mấy năm qua anh cũng thường quay lại đó, tìm suốt mà vẫn không ra manh mối.”
Cô chỉ im lặng.
“Chuyện ấy thật sự là đáng tiếc, nếu mọi thứ tiến triển tốt, chắc cũng chẳng thua kém những ngôi sao nổi hiện tại.”
Thanh Thanh nghiêng đầu: “Theo chị thì giờ cô ấy là người nổi tiếng rồi? Như vậy, nếu biến mất thì chẳng phải là dễ dàng truy ra tung tích sao?”
Tề Kỳ lắc đầu: “Thực ra cũng đã báo cảnh sát, huy động lực lượng rất lớn, nhưng kết quả nhận về cũng chỉ sự bật vô âm tín, như thể 'lạc' khỏi thế gian này vậy.”
Bốn chữ 'lạc khỏi thế gian' nghe thật nặng, cô thầm đoán đã xảy ra chuyện chẳng lành, nhưng cô tuyệt nhiên không nói thêm gì nữa.
Hai ngày sau, tiệc từ thiện của MK được tổ chức, Thanh Thanh cùng Mạc Khanh Nhan và Tề Kỳ sau khi chuẩn bị y phục xong liền tiến vào hội trường. Dù không trong vai các đại gia khác, nhưng ba người họ khi bước vào vẫn thu hút nhiều ánh nhìn.
Bữa tiệc này thu hút khá đông người, Lưu Ôn và Nhiễm Nam đang tiếp đãi khách nên cô không tiện chen vào để chào hỏi. Dù Thanh Thanh không quen quá nhiều người ở đây, nhưng bài hát "Tuyết trôi non cao" đã giúp studio dường như tăng được danh tiếng ngay lập tức đồng thời nhiều ông chủ cũng vì thế mà tìm đến. Cộng thêm việc Mạc Khanh Nhan hiện tại đang ngày một nổi tiếng hơn nên đặc biệt có cơ hội được nhiều phóng viên tới phỏng vấn, nên ba người gần như không cảm thấy lạc lõng.
Kỹ năng giao tiếp ở đây mới thật sự đóng vai trò quan trọng. Sau màn ghi điểm của ba người họ, Thanh Thanh quyết định thưởng thức chút mỹ vị ở đây. Cô cầm ly champagne, đến lúc chọn được một miếng bánh khi đang đứng cạnh mấy bà đại gia thì vô tình nghe họ nhắc tới Dịch Trạch Diên ngay lập tức làm trái tim cô đập nhanh.
“Nghe nói hôm nay Dịch tổng của Tập đoàn Dịch Thành sẽ tới.”
“Sao ông Dịch lại đến tiệc nhỏ này?”
“Chưa rõ… chỉ nghe bảo nhận được thiệp mời.”
“ Tôi rất mong được gặp mặt vị tổng tài trẻ tuổi này – điển trai tài giỏi, người người khao khát.”
“ Nhưng tôi nghe nói ông ấy có vợ rồi.”
"Chẳng biết rốt cuộc đã cưới hay chưa.”
Họ còn tảm nhảm mấy hồi mà cô không lọt nổi một câu nào.
Đúng lúc cô sắp dẫn Mạc Khanh Nhan tới để giới thiệu với ông chủ dự án, cô nhìn thấy một nhóm người tiến về phía cô – người cô không ngờ sẽ gặp ở đây: Lâm Bằng, Lương Phi Phi, cùng Lương Hân.
Lương Hân - người chị kế mà cô từng có hiểu lầm sâu sắc vì Hướng Hoa Dương điều khiến cô cảm thấy bị phản bội sâu sắc.
Lâm Bằng đã khoảng ngoài năm mươi, mặc vest đuôi tôm, đầu tóc gọn gàng. Thời trẻ ông mê đeo đồ ánh kim, giờ dần trưởng thành hơn cũng dần làm quen với phong cách quý ông lịch lãm.
Lương Phi Phi thì phát tướng hơn xưa, và dù cho gương mặt đó cũng chăm sóc kỹ lưỡng thì những dấu vết thời gian cũng không thể che lấp đi được.
Cô nhớ lời chị gái - Lương Hân từng phải làm theo những chỉ dụ được sắp đặt, tuy vậy vì được cưng chiều mà gia đình đã tạo điều kiện để đưa vào showbiz. Cô đã rất tức giận nhưng phía đối diện, việc Lâm Bằng vẫn quyết định dung thứ khiến cô không khỏi cảm thấy thất vọng sâu sắc.
Lâm Bằng thấy cô liền nhíu mày: “Bao năm nay, sao không gọi về nhà? Gọi cho chị gái con, nó cũng chẳng buồn nghe, kiếm đến tận nơi cũng không thấy. Hai chị em mày hay là muốn khiến bố tức chết?”
Cô hơi bất ngờ: Bố đã tìm chị gái cô?
Cô trả lời: “Khi bố đã nghiễm nhiên ưu ái người ngoài thì tôi cũng quyết định cắt đứt quan hệ với gia đình này rồi.”
Thấy cô nhắc hai chữ “ người ngoài”? Lương Phi Phi liền nổi giận, Lâm Bằng hạ giọng nói: “Hân đúng là không phải con ruột tôi, nhưng tôi không muốn phân biệt, tôi cũng chỉ muốn gia đình này được hạnh phúc.”
Cô cười khẩy đáp lại “Nếu bố đã yêu thương chị ta đến vậy, tại sao vẫn muốn tôi và chị có mặt?”
“Mày_” Lâm Bằng lập tức nổi cáu, Lương Phi Phi vội khuyên: “Chuyện này không đáng để giận dỗi. Con cũng nên nghĩ đến bố mẹ, chỉ là chuyện nhỏ… mà con cũng đã im lặng bấy lâu…”
Lời bà nói to đến độ nhiều người bất giác nhìn về phía họ, cô cảm thấy mọi người đang nghĩ cô là đứa con bất hiếu – vì chuyện nhỏ như vậy mà đoạn tuyệt quan hệ.
Cô lạnh lùng đáp: “ Tôi sẽ không quay đầu. Từ trước tới giờ chính miệng bà chưa một lần khuyên can mà hôm nay lại muốn can thiệp vào? Đúng là càng lớn càng muốn giấu chuyện dơ bẩn khi xưa. Muốn tôi công khai cho bàn dân thiên hạ này biết không?”
Lương Phi Phi liền đơ mặt, vờ ngây thơ: “Dì cũng chỉ vì thương con thôi.” Lâm Bằng tiếp: “Mẹ con đang nói tốt, sao con lại không hiểu?”
Cô định tiếp tục phản bác mà thấy có cãi qua lại cũng vô ích. Cô, Mạc Khanh Nhan và Tề Kỳ định cứ thế mà rút đi thì ở phía cổng vào bỗng nhiên náo động.
Trong đám đông xuất hiện một người đàn ông phong độ, mặc vest đen, phong thái thu hút. Cô lập tức liền nhận ra ngay – là Dịch Trạch Diên.
Người mà tối qua từng ôm cô, hôn cô, cùng cô ngủ suốt đêm
Khi bước vào, vẻ lãng tử ấy khiến trái tim cô cứ rung lên từng hồi.
Anh đi một vòng chào hỏi các quan khách có mặt, rồi tiến gần lại phía cô. Mọi âm thanh như lặng đi khi anh gọi cô bằng giọng thủ thỉ: “Thanh Thanh.”
Khái niệm về sự khách sáo dường như không có mà thay vào đó là sự thân mật, dịu dàng, mà đúng là khiến trái tim cô lại một lần nữa loạn nhịp.
Cô cố giữ bình tĩnh nhìn về phía anh: “Anh sao lại đến đây? Trước kia không phải nói …”
Dịch Trạch Diễn mỉm cười: “ Tôi cũng không định đến, nhưng… nghe nói Lâm Bằng cũng tới nên anh sợ ông ấy nói gì mất kiềm chế”
Lâm Bằng và Lương Phi Phi kinh ngạc khi thấy họ xuất hiện mồn một trước mắt.
Lâm Phong hỏi: “Thanh Thanh, con quen Dịch tổng sao?”
Rõ ràng Dịch Trạch Diên rất nổi tiếng, đến mức mà cả Lâm Bằng cũng biết.
Thanh Thanh kết hôn với Dịch Trạch Diên khi cô đã cắt đứt liên lạc với Lâm Bằng, nên việc bố không biết cô đã lấy chồng là điều đương nhiên. Cô cũng không có ý muốn nói cho bố biết.
Cô chỉ gật đầu nói: “Quen.”
Lương Hân lạnh lùng cười, nghĩ: “Tình nhân của Dịch tổng, dĩ nhiên là cô phải quen rồi.” Cô còn thấy vui thầm vì có thể xem kịch hay.
Lương Hân liền sáp tới chào anh, cố ý nói: “Xin lỗi anh, em gái em lạ người nên không biết anh đã kết hôn.”
Cô chỉ nói đến đó thôi, mọi người đều nghe thấy mà ném những ánh nhìn khó hiểu lên người Lâm Thanh Thanh, đều nghĩ cô là người lăng nhăng, không biết gì lại ngang nhiên quen với Dịch tổng.
Thanh Thanh chẳng buồn giải thích, chỉ muốn xem tiếp chuyện hỏi thăm.
Lâm Bằng tức giận quát: “Thanh Thanh con làm gì vậy? Dịch tổng đã có vợ rồi … con còn làm trò gì vậy ?”
Lương Phi Phi cũng góp lời: “ Đúng đó, không về thăm bố còn gây chuyện bên ngoài muốn làm bố xấu hổ sao?”
Mạc Khanh Nhan và Tề Kỳ đứng cạnh thấy vậy thì nóng máu, muốn đứng ra bênh cô, nhưng rồi bị cô ngăn lại.
Mạc Khanh Nhan nhoẻn miệng: “ Đúng là kịch hay! Đợi xem sân khấu sẽ ra sao, sếp chúng ta không bao giờ chịu nhường hàng đâu!”
Nghe vậy Tề Kỳ có hơi do dự, nhưng rồi vẫn giữ im lặng.
Dịch Trạch Diên không thể chịu được, âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Nghe nói, từ nãy tới giờ có người muốn dạy dỗ lại người của tôi, không biết là có chuyện gì?”
Lời anh như d.a.o bén, nhiều người vốn đang chỉ trỏ liền giữ im lặng.
Anh lại hướng về Lương Hân: “Cô nói, cô ấy là ai?”
Lương Hân nhún vai: “ Tôi đâu có nói là cô ấy là tiểu tam đâu, toàn là hiểu lầm.”
Lâm Thanh Thanh thở dài: “ Tôi đến chơi thôi, đâu ngờ buồn cười vậy. Thôi tôi đi trước.”
Cô nở nụ cười mang đầy tà ý rồi rời đi, khiến Lương Hân và Lương Phi Phi sợ sệt thấy rõ.
Anh liền đột nhiên nắm lấy tay cô: “Xin giới thiệu…” — rồi tuyên bố với mọi người: “Đây là vợ tôi, Lâm Thanh Thanh.”