Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 28

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Lâm Thanh Thanh vẫn đang đợi phản ứng của anh. Cô nghe thấy tiếng ghế bị kéo lê, rồi là tiếng bước chân—quả nhiên chiêu này vẫn hiệu nghiệm.

Anh sẽ làm gì nhỉ? 

Có hôn cô không?

Lâm Thanh Thanh đầy mong chờ, cảm giác Dịch Trạch Diên đã đi đến bên giường. Tim cô bắt đầu đập nhanh, mặt cũng nóng bừng lên. Cô nghe thấy tiếng động, hình như anh cúi người xuống. Nhịp tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lâm Thanh Thanh nắm chặt lấy chăn, chờ đợi một nụ hôn nóng bỏng in lên má mình.

Nhưng... thứ cô cảm nhận được lại là... một luồng ấm nóng trên chân— anh chỉ đơn giản đắp lại chăn cho cô.

Lâm Thanh Thanh: “…”

Xong việc, anh lại quay trở về ghế đọc sách.

Lâm Thanh Thanh: “??”

Cô bắt đầu cắn ngón tay, tự hỏi có phải mình làm quá rồi không? Dù sao thì anh cũng là người đứng đắn nghiêm túc, còn cô thì đang cố “câu dẫn” như thế, có vẻ không đúng đắn lắm nhỉ?

Nhưng người đàn ông đứng đắn kia, ngồi chưa được bao lâu thì nhận ra mình hoàn toàn không thể tập trung vào quyển sách—trong đầu toàn là hình ảnh cặp đùi trắng nõn nà của cô.

Thôi bỏ đi, ngày mai đọc tiếp vậy.

Dịch Trạch Diên đặt sách xuống, bước tới giường. Cô vẫn nhắm mắt, không rõ đã ngủ chưa. Rồi anh lại nghĩ đến chiếc váy mới cô vừa thay lúc nãy.

Thật là...

Anh suy tính có nên ra chỗ khác ngủ không, nhưng nghĩ đến việc phải rời xa cô thì lại cảm thấy tiếc nuối. Nhớ lại chuyện lần trước ở Hải Nam, anh phản ứng quá nhanh khiến mình xấu hổ c.h.ế.t được.

Cô mất trí nhớ rồi, giờ lại dễ thẹn thùng như vậy, lỡ anh không kiềm chế được mà làm chuyện gì quá đà, chẳng biết cô có bị dọa sợ không...

Nghĩ vậy, cuối cùng Dịch Trạch Diên vẫn vén chăn lên nằm xuống, nhưng giữ một khoảng cách nhất định với cô.

Anh tắt đèn, bóng tối bao trùm cả căn phòng.

Lâm Thanh Thanh vẫn chưa ngủ. Anh đã lên giường, nhưng sao lại nằm xa thế? Cô cảm thấy hơi không vui, khẽ lẩm bẩm: “Lạnh quá.”

Chỉ một lát sau, cô nghe tiếng sột soạt, rồi anh đã tiến lại gần, ôm chặt cô vào lòng. Mũi cô ngập tràn hương vị của anh—ấm áp, sạch sẽ. Cô cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Lâm Thanh Thanh biết anh đang tôn trọng cô. Dù hai người là vợ chồng, nhưng vì cô bị mất trí nhớ, anh muốn cho cô thời gian để yêu lại từ đầu.

Cô cũng thấy không nên quá vội vàng, nếu không sẽ có chút cảm thấy mình hơi nhẹ dạ. Nhưng khi nằm trong người đàn ông mà mình hằng mong ước, bảo cô không có chút cảm giác nào thì thật là... gạt người.

Lâm Thanh Thanh trằn trọc, không ngủ được. Tuy anh đang ôm cô, nhưng đầu óc cô vẫn toàn nghĩ đến anh: nụ cười của anh, cơ thể săn chắc của anh, vóc dáng hoàn hảo… Cô không khỏi tò mò, không biết cảm giác chạm vào sẽ ra sao.

Ôi, muốn sờ quá.

Nhưng đâu thể nói thẳng với anh là “Em muốn sờ cơ thể anh ” được, nghe thiệt thô thiển quá. Cô cố đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nhưng càng nghĩ lại càng thấy ngứa ngáy tay chân.

Cuối cùng, cô hỏi: “Dịch Trạch Diên, da anh có đàn hồi không?”

“Ừm?” 

Anh hơi bật cười. “Cũng tạm.”

Cô im lặng một lúc rồi lại nói: “Em thấy bụng em mềm lắm, không biết bụng anh có mềm không. Anh sờ thử đi, thật sự rất mềm.”

Cho anh sờ trước, rồi cô sờ lại—công bằng mà.

Dịch Trạch Diên: “…”

Sao trên đời lại có kiểu yêu cầu ngớ ngẩn như này? Nhưng không hiểu sao anh lại … hơi kích động.

Cô kéo tay anh đặt lên bụng mình, hỏi: “Thấy mềm không?”

Dịch Trạch Diên: “…”

Cô gầy, nhưng lại mềm mại vô cùng—mềm đến mức khiến người ta mê mẩn, như muốn rút cạn cả hồn vía. Anh từng có lần vì cô mà mất hết kiểm soát, nếu không nhờ luyện tập thể lực thường xuyên, chắc hôm sau chắc là khỏi xuống giường nổi.

Tay anh áp lên bụng cô, cảm thấy như có một ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay, lan thẳng tới tim gan phèo phổi. Cô có biết cô đang làm gì không? Cô có biết hành động này nguy hiểm cỡ nào không?

Anh là một người đàn ông, chứ đâu phải gỗ đá!

Anh cố điều chỉnh hơi thở, gồng mình kiềm chế, mãi mới giữ được giọng bình tĩnh trả lời: “Ừm, thật mềm.”

Cô bật cười, đôi mắt lấp lánh trong bóng tối, nhìn anh hỏi: “Vậy à? Em cũng muốn sờ thử bụng anh xem có mềm không.”

Dịch Trạch Diên: “!!!!!!”

Cô… định g.i.ế.c anh chắc?

Lúc này anh đáng lẽ nên khuyên cô đi ngủ, mai còn đi làm, đừng nghĩ lung tung nữa. Nhưng không hiểu vì sao, mặc cho lý trí ra sức cảnh báo, miệng anh lại thốt ra một câu cực kỳ… sảng khoái: “Được thôi.”

Thế là cô thật sự đưa tay lên, còn sốt sắng kéo áo choàng tắm của anh ra, bàn tay nhỏ mềm mại áp thẳng lên da thịt anh.

!!!

Cơ bụng của Dịch Trạch Diên, quả nhiên không làm cô thất vọng. Cứng cáp nhưng lại đàn hồi, hoàn toàn khác với sự mềm mại của cô. Dù có vài vết sẹo, da hơi sần sùi nhưng vẫn khiến cô thích mê. Cô sờ mãi không muốn dừng.

Nhưng mỗi lần tay cô lưu lại trên người anh thêm một giây, là thêm một giây anh phải chịu đựng cực hình.

Cô đúng là biết hành hạ người ta. Anh chỉ muốn lập tức "thực hành tại chỗ", nhưng lại phải giả vờ chính nhân quân tử, làm một “Lưu Hạ Huệ” không động lòng trước mỹ nhân nằm ngay cạnh.

Bên ngoài ai cũng bảo anh ôn hòa lịch thiệp nhưng tâm cơ đầy nham hiểm—mà quả thật là vậy. Anh không phải người tốt lành gì. Một khi đã có thứ anh muốn có, thì nhất định phải có. Ai dám trêu chọc anh, đều sẽ bị anh đè bẹp.

Vậy mà hôm nay anh lại thành một "chính nhân quân tử" đến độ sắp phát điên. Cô vợ nhỏ bé chỉ cần đụng vào anh là anh như muốn bốc cháy, vậy mà vẫn kiềm chế được.

Thật là kỳ tích. 

Mẹ nó, vậy mà anh lại làm được thật!

Đừng động nữa! Lâm Thanh Thanh! Nếu cô còn tiếp tục, anh sẽ không nhịn được nữa mất!

Anh muốn nói thế, nhưng miệng lại không thể mở nổi. Rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng anh lại cố chấp chịu đựng—như một tên biến thái nghiện bị hành xác. Biết rõ đây là cực hình, nhưng vẫn không nỡ rời khỏi cô.

Anh đổ mồ hôi trán, hai tay nắm chặt, từng thớ cơ bắp căng lên. Trời ơi, chỉ là vài múi cơ bụng thôi mà cô sờ hoài không thấy chán à?

Thanh Thanh, xin em đấy… đừng sờ nữa…

Nhưng cô đâu biết anh đang "gào khóc" trong lòng. Cô chỉ thấy trò này thật thú vị, căng thẳng mà phấn khích, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông bên cạnh đang run rẩy vì bị đè nén.

Cuối cùng, cô dừng lại, như thể thấy đã đủ, hài lòng nói: “Chúc anh ngủ ngon, Trạch Diên.”

“…”

Lẽ ra anh nên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng màn tra tấn cũng kết thúc. Nhưng khi bàn tay nhỏ mềm kia rời khỏi, tim anh lại trống rỗng lạ thường.

Lúc nãy còn quá nóng bỏng, giờ lại thấy tiếc nuối.

Người phụ nữ này, đúng là khắc tinh của anh mà.

Sáng hôm sau, Lâm Thanh Thanh mở mắt thì không thấy Dịch Trạch Diên bên cạnh, cô đi xuống phòng khách và thấy anh đang ngồi ở đó đọc tạp chí – thói quen mỗi sáng để cập nhật tin tức.

“Em đói chưa?” anh hỏi khi nhìn thấy cô.

“Chưa hẳn” cô trả lời.

Vừa lúc đó, chị Văn người giúp việc đi chợ về, tay xách đầy rau. Vừa bước vào, cô nói:

“Thưa cô, có mấy người đến gặp cô, trong đó có một vị ông tự xưng là bố cô.”

“Bố em?” Lâm Thanh Thanh giật mình – Lâm Bằng đến tận nhà cô tìm sao? Sáng sớm như vậy đã tìm đến tận phòng cô, chuyện này quá bất thường!

“Vậy để em xuống gặp xem sao.” Cô hơi bối rối, định bước ra nhưng lại thôi.

Anh thấy cô lưỡng lự nên hỏi: “Anh đi cùng em nhé?”

“Không cần đâu,” cô trả lời, bởi cô không muốn vì chuyện gia đình mà anh bị ảnh hưởng.

Ngay sau khi cô mở cửa, đã thấy Lâm Bằng, Lương Phi Phi cùng Lương Hân đứng ngoài – Lương Hân che kính, vẻ mặt mệt mỏi.

“Các người tới đây làm gì?” Thanh Thanh hỏi bằng giọng lạnh, không hề chào mời họ vào nhà.

Lương Phi Phi miễn cưỡng mỉm cười: “Thảo nào em không mở cửa, thôi vào nhà rồi nói chuyện cho tiện.”

“Không cần đâu, cứ đứng ngoài nói.”

Ba người hoàn toàn bị động, họ tỏ ra lúng túng vô cùng. 

Lâm Bằng thở dài: “Ta biết là con đang rất giận, giận ra mặt lâu như vậy rồi mà không nói chuyện. Nhưng lúc đó ta thật sự lo cho gia đình, không muốn vì việc nhỏ mà đánh mất hòa khí.”

Thanh Thanh khẽ lắc đầu: “Cha xem là chuyện nhỏ, con lại không thấy vậy.”

Lương Phi Phi vội chen vào: “Thanh Thanh, là mẹ sai. Lương Hân cũng sai…”

“Lương Hân chị đã sai, chị xin lỗi.” Lương Hân lúng túng nói, rồi đột nhiên tiến lên nắm tay cô thì bị cô tránh vội, khiến Lương Hân luống cuống thu tay lại.

Thanh Thanh hất tay ra: “ Tôi thực sự đang băn khoăn – nếu mấy người đã thực tâm xin lỗi thì tại sao không đi tìm suốt ngần ấy năm?”

Ba người im lặng.

“Lúc tôi cần gia đình nhất, thì ai đã tìm tới? Bao lần tôi trượt dốc, thất bại, thì chính anh ấy – người đàn ông con thương – đã luôn ở bên. Mấy người lại đến lúc tôi ổn định rồi hỏi xin chút gì.” Cô mỉa mai: “Thoáng là thấy có mùi lợi dụng rồi nhở?”

Lâm Bằng hơi bực: “Sao con nói vậy được? Chúng ta rốt cuộc cũng là một gia đình…”

Thanh Thanh không đếm xỉa: “Vậy thì tuyệt rồi. Giờ tôi sẽ nói thẳng – tôi với mấy người đã đoạn tuyệt. Ai muốn sống kiểu gì thì cứ sống. Chỉ cần đừng đụng có tới tôi một lần nào nữa.”

Cô dứt lời, bước vào trong và đóng cửa lại.

Ba người đứng bên ngoài nhìn nhau, chỉ lặng lẽ giao tiếp qua những ánh mắt buồn bã rồi cứ thế bỏ đi.

Sau khi họ đi, Lâm Thanh Thanh thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng. Cô cảm ơn bản thân đã giữ vững lập trường và bảo vệ hạnh phúc hiện tại bên người chồng tốt và con nhỏ bên cạnh.

Cô tìm anh và con trai ở sân sau – nơi bây giờ được chuyển thành phòng gym. Bé nhỏ đang nhăn mặt khi ra sức tập nhảy ếch, trong khi Dịch Trạch Diên thì làm động tác đẩy tạ nằm.

Chiều hoàng hôn ngập tràn ánh cam ngoài trời – cảnh tượng như một bức tranh gia đình ấm áp hoàn hảo.

Cô bất giác có được nụ cười đầu tiên trong ngày. Mọi mệt mỏi dần trôi đi, nhường chỗ cho một sự bình yên tột cùng. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho bé. Anh khẽ khàng dỗ dành:

“Chỉ lau cho con thôi, sao để mẹ bé lại bỏ quên anh thế?”

Cô đỏ mặt lên vì anh pha trò “đòi được lau” – điều gì đó rất ‘dễ thương’.

Phía sau ánh sáng ấm, anh có cơ n.g.ự.c săn chắc, trời ơi mình không dám nhìn quá lâu… Cô luống cuống lau cho anh, không dám đối mặt trực diện.

Anh thở hổn hển phía bên trên, hơi thở đậm chất đàn ông lan qua da thịt – khiến tim cô đập loạn.

Anh rồi nhìn cô – đôi môi cô mềm mại kia, anh muốn … nhưng rồi anh hãm lại, nhìn sang con nhỏ ngây thơ bên cạnh.

“Con xuống đây đi nào.” Anh gọi.

Bé trai đi đến, thắc mắc tại sao tự nhiên bị che mắt, rồi anh đột nhiên hôn nhẹ vào môi cô.

Cô… đứng hình.

Còn con trai thì giật mình: “Hả?! Sao vậy ạ?!”

Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 28