Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 30

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Cô muốn nói ra lòng mình với anh, đã muốn nói từ rất lâu rồi, nhưng cô không có can đảm. Không có cách nào, chồng cô quả thật quá có khí chất, khí chất ấy bao trùm cô, khiến cô không dám làm điều gì trái ý anh, dù trong lòng cô có rất nhiều ý định nghịch ngợm với anh.

Nhưng giờ đây, có lẽ là do đã uống rượu, đầu óc cô quay cuồng, dường như không còn cái sự kính trọng vô thức dành cho anh như mọi khi nữa, ý muốn bày tỏ tình cảm và nghịch ngợm với anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, mặc dù tim cô vẫn đập nhanh không chịu được, nhưng đã không còn lý trí nào ngăn cô làm điều đó.

Cô cúi đầu, áp trán vào vai anh, cười ngây ngô nói: "Diên ca, anh biết không, em rất thích anh."

"Hử?" 

Anh dùng tay nâng cằm cô lên để nhìn thẳng vào mắt cô, "Em nói gì?"

Lâm Thanh Thanh thấy nét mặt anh dường như còn nghiêm trọng hơn lúc nãy, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu lòng người, dù cô say mơ màng nhưng vẫn bị anh làm cho giật mình, cô vô thức nuốt nước bọt, cẩn thận nói: "Em nói, em thích anh, Trạch Diên."

Sao vậy? Cô không thể thích anh sao? Tại sao anh nhìn cô với ánh mắt như thế?

Dịch Trạch Diên rõ ràng nhận ra ánh mắt cô nhìn mình không bình thường, liếc nhìn bàn ăn, rượu có mạnh đến vậy sao? Cô cũng không uống nhiều mà.

"Em là đang nói linh tinh sao?"

Lâm Thanh Thanh lập tức lắc đầu, làm vẻ mặt nghiêm túc hơn, cố gắng giữ cho ánh mắt không còn mơ màng, cô nhìn anh rất nghiêm túc nói: "Tất cả lời đều là thật."

Dịch Trạch Diên: "……"

Thật đấy, cô nói tất cả đều là thật, bao gồm cả câu nói “em thích anh ”.

Dù chỉ là lời say… chỉ là lời say thôi…

Dịch Trạch Diên thầm nghĩ rằng tám kỳ quan thế giới nên được sửa thành chín kỳ quan thế giới, Kim tự tháp Khufu của Ai Cập, Vườn treo Babylon, Đền Artemis, Tượng thần Zeus trên đỉnh Olympus, Lăng mộ Mausolus, Tượng thần Mặt trời Rhodes, Ngọn hải đăng Alexandria, và Tượng binh mã trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

Bây giờ nên bổ sung mới ngay lập tức: việc Lâm Thanh Thanh nói cô thích anh.

Tràn đầy vui mừng, phấn khích đến mức gần như tê liệt tay chân, nhưng anh vẫn lặng lẽ nhìn cô, rồi mỉm cười hỏi lại một cách nhẹ nhàng, "Thật sao?"

Lâm Thanh Thanh rất chắc chắn gật đầu.

"Từ khi nào vậy?"

Anh phải có nuốt xuống nụ cười thầm xúc động, chỉ có trời mới biết anh phải dùng bao nhiêu sức lực mới thốt được câu một câu nói bình tĩnh đến vậy cho dù âm cuối dường nhu vẫn hơi rung nhẹ, nhưng có vẻ cô hoàn toàn không nhận ra, cô nghiêng đầu suy nghĩ thật kỹ, không biết nghĩ gì mà khiến cô cười khúc khích, nụ cười có vẻ hơi nghịch ngợm.

"Lúc ở Kỳ Châu, anh cầm s.ú.n.g b.ắ.n bóng bay, lúc đó em thấy anh rất có sức hút, từ lúc đó em đã có ý muốn đến gần anh."

Không biết có phải vì đã uống rượu không, cô không còn thấy ngại ngùng khi nói ra, thực sự là từ lúc đó cô đã thích anh, cô muốn nói hết tất cả những gì trong lòng với anh.

Dịch Trạch Diên thì chìm vào suy nghĩ, hóa ra chỉ cần thấy anh b.ắ.n s.ú.n.g là có thể thích anh sao? Giá biết sớm hơn thì đã b.ắ.n vài phát s.ú.n.g trước mặt cô rồi (ừ? sao cảm giác hơi kỳ kỳ?), cũng đỡ phải lằng nhằng nhiều chuyện sau này.

"Vậy còn anh thì sao, Trạch Diên?"

"Hử?"

Dịch Trạch Diên vẫn còn choáng váng không phản ứng kịp.

"Anh thích em không?"

Cô rất ngạc nhiên, bản thân lại hỏi câu đó, dù biết anh đối xử tốt với cô thì trong lòng đương nhiên là có cô rồi, nhưng cô vẫn muốn nghe anh nói ra, mà cũng đúng.

Anh chưa bao giờ nói thích cô, đ.â.m ra lòng này tò mò muốn c.h.ế.t đi được nhưng không dám hỏi.

Thế mà cô đã hỏi ra rồi.

Dịch Trạch Diên, anh thích em không?

Dù rượu khiến đầu óc cô mơ màng, nhưng cơ thể lại trung thực không thể tả, hồi hộp đến mức tim đập thình thịch như muốn nổ tung.

Cô thấy khóe môi anh khẽ cong, mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy dịu dàng.

"Anh thích em." Anh nói.

"……"

"Anh làm rõ như vậy mà em không nhận ra sao?"

"Á?"

Cô cảm thấy đầu óc còn quay hơn nữa, vì câu nói thích đó, cô không biết phải biểu cảm thế nào, chỉ nhìn anh ngơ ngác, rồi thấy Dịch Trạch Diên mỉm cười với mình, "Anh không phải ai cũng tốt như vậy đâu."

"……" Lâm Thanh Thanh cảm thấy mặt nóng rực, không được không được, không thể để anh thấy, cô vội dùng tay xoa mặt nói: "Em tưởng chỉ vì em là mẹ của Tiểu Viên nên anh mới đối xử tốt với em."

"Em hiểu sai rồi. Không phải vì em là mẹ của Tiểu Viên anh mới tốt với em, mà là vì Tiểu Viên là con em nên anh mới yêu thương nó."

"……"

Đây có phải là một kiểu tỏ tình khác không? Trời ơi, thật là… thật sự nguy hiểm.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy người mềm nhũn, tuyệt đối không phải vì uống rượu, tuyệt đối không phải! Cô liền tựa cả người vào anh, cô thích anh, anh cũng thích cô, Lâm Thanh Thanh cảm thấy phấn khích đến mức không chịu nổi, không nhịn được cười thầm.

Cô vòng tay lên cổ anh, cảm thấy lòng rối bời, cơ thể cũng rối bời, cô nhón chân hôn lên cằm anh, rồi hôn dọc tới tai, dừng lại ở tai hỏi: "Trạch Diên, lần đầu tiên của chúng ta thế nào?"

Dịch Trạch Diên toàn thân cứng đờ, không dám động đậy, nghe câu hỏi đó liền hít một hơi lạnh, cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong người.

"Sao đột nhiên hỏi vậy?"

Giọng anh đổi đi, nhưng cô rõ ràng không nghe ra, lý trí đã biến mất đâu mất, giờ cô chỉ còn sự mơ màng, nóng bỏng và một khao khát mãnh liệt nên không nhận ra câu hỏi đó thật là xấu hổ.

Cô nói: "Em quên rồi, anh kể cho em nghe được không?"

Kể cho cô nghe lần đầu tiên thế nào?

Dịch Trạch Diên nắm chặt hai tay, điều chỉnh hơi thở, cúi nhìn người phụ nữ ôm chặt anh, má đỏ bừng, mắt mơ màng, mà tất cả những điều đó như một lớp trang điểm đặc biệt trên gương mặt tuyệt đẹp kia, lớp trang điểm say, nhẹ nhàng, quyến rũ?

Anh không biết phải diễn tả thế nào, chỉ biết cô trông như vậy thật khiến người ta mê mẩn không thể chối từ.

Dịch Trạch Diên cảm thấy hơi thở nghẹt lại, nhưng anh vẫn giữ lý trí, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, biết cô hẳn đã say, những lời cô nói cũng chỉ là lời say, anh không nên so đo, lúc này phải làm là dỗ cô ngủ nhanh.

Nhưng cảnh tượng mờ ám trước mắt khiến anh say đắm, rốt cuộc anh không phải người đứng đắn thực sự, ép mình làm người đứng đắn cũng chỉ vì yêu cô, giờ cô lại chủ động như vậy …

"Thanh Thanh, em đừng như vậy, không thì anh hoá thú thật đó."

Anh cúi sát tai cô nói, dù say mơ màng, cô vẫn nghe ra giọng anh thay đổi, âm thanh đó nóng bỏng đến mức khiến cô sắp sôi lên.

Cô vừa lo lắng vừa phấn khích, có chút sợ hãi nhưng vẫn cười tươi: "Hóa ra anh Diên cũng có lúc thú tính à, em muốn xem đó!"

"……"

Cô đúng là muốn đẩy anh phát điên.

"Em vừa hỏi đó mà anh có chưa trả lời!" Cô bỗng giận dỗi.

"Gì cơ?" Anh cố giữ chút lý trí hỏi lại.

"Lần đầu của chúng ta thế nào, kể cho em nghe."

"……" Anh điều chỉnh hơi thở, "Em muốn anh kể thế nào?"

"Dùng cơ thể kể cho em nghe đi." Cô cười nghịch ngợm.

"……"

Đồ xấu xa!

Cô úp mặt vào cổ anh, dùng ngón tay chấm nhẹ cằm anh rồi hỏi: "Trạch Diên à, anh thích em không?"

Dĩ Tạ Diên cười khẽ, cười rộ lên: "Em hỏi tới hỏi lui không biết bao nhiêu lần rồi đó."

"Em không biết chán."

Anh cười: "Thích chứ."

Cô mỉm cười, nhìn anh, như một giấc mơ đang diễn ra.

Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 30