Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 52

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Thân thể Lâm Trân Trân cứng đờ, dường như chỉ còn lại bản năng, bản năng đáp lại nụ hôn của Ngô Kỳ.

Ban đầu, nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng và kéo dài, chỉ khiến cô bối rối. Về sau, nụ hôn của anh càng lúc càng nồng nhiệt. Cô nghe tiếng thở dốc của anh, cảm thấy má mình nóng bừng.

Không biết anh đã buông cô ra từ lúc nào. Anh thở hổn hển, cô yếu ớt dựa vào vòng tay anh.

"Lấy sổ hộ khẩu ra."

"Cái gì?" Lâm Trân Trân vẫn chưa hoàn hồn.

"Sổ hộ khẩu, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn."

"..."

Chúng ta không phải đã thỏa thuận thử trước sao? Chúng ta lấy giấy chứng nhận kết hôn sau vài ngày xác nhận mối quan hệ sao? Lâm Trân Trân cảm thấy hơi nhanh. Nhưng không biết có phải vì nụ hôn bất ngờ của Ngô Kỳ khiến lòng cô rối bời hay không. 

Cô không nói một lời từ chối, chỉ về phòng lấy sổ hộ khẩu ra, rồi cùng Ngô Kỳ đến Cục Dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn. Rời khỏi Cục Dân chính, Ngô Kỳ vẫn nghiêm nghị lạnh lùng. 

Anh nhét giấy chứng nhận kết hôn vào túi, cài nút lại rồi nói với cô: "Anh sẽ cùng em chuyển đồ về nhà anh." 

Sau khi Ngô Kỳ đi làm, anh không sống cùng gia đình nữa mà mua một căn nhà ở bên ngoài. Lâm Trân Trân vẫn còn hơi mơ hồ, gật đầu. Ngô Kỳ cùng cô quay lại thu dọn đồ đạc rồi đưa cô và hành lý về nhà anh. Lâm Trân Trân như con rối bị điều khiển suốt cả quá trình. 

Sau khi thu dọn đồ đạc, Ngô Kỳ vội vàng chạy đến bên cô: "Anh có việc ở đội, anh đi trước đây." 

Nói xong, anh quay người đi luôn, lần đầu tiên cô đến nhà anh mà anh chẳng buồn dặn dò gì cô. 

Sau khi Ngô Kỳ rời đi, Lâm Trân Trân mới bình tĩnh lại. Lúc này cô mới nhận ra mình đã bị lừa. Chẳng phải họ đã nói sẽ thử trước sao? Sao lại vội vàng lấy được giấy chứng nhận như vậy? 

Hơn nữa, cô còn chẳng chuẩn bị gì cả, thậm chí còn chẳng trang điểm hay thay đồ đẹp. Đó là ảnh cưới! Lâm Thanh Thanh cũng sửng sốt khi nghe chị gái mình nói rằng cô ấy và Ngô Kỳ đã có giấy chứng nhận kết hôn.

“Em vừa hỏi chị và Ngô Kỳ tiến triển đến đâu, chị lại nói chỉ nắm tay nhau. Sao chị lại đăng ký kết hôn ngay sau khi em đi? Em là em gái chị, mà chị lại không thành thật với em?” 

"Thật mà? Lúc em đến, hai đứa chỉ nắm tay nhau thôi." 

"Vậy sau khi em đi thì hai người đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Trân Trân nghe thấy ý cười trong lời của cô, liền mắng: "Con nhóc c.h.ế.t tiết này!" 

"Đừng làm em hồi hộp nữa. Chị đã tiến triển đến đâu rồi?" Lâm Trân Trân đỏ mặt, nhưng cô vẫn kể lại mọi chuyện sau khi Ngô Kỳ đến. 

Anh ôm cô hôn cô, sau đó đưa cô đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, còn chuyển hết đồ đạc của cô về nhà mình. "Vậy, em có nghĩ chị bị lừa không? Sao chị lại dễ dàng đăng ký kết hôn với anh ấy như vậy? "

Lâm Thanh Thanh cười khẽ, "Xem ra Ngô Kỳ đã nóng lòng muốn cưới chị rồi."

Lâm Trân Trân: "..."

Lâm Thanh Thanh nói thêm: " Nhưng bây giờ đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi, lo lắng những chuyện này cũng vô ích. Chị nên nghĩ sau bày sống với nhau như thế nào đi."

Lâm Trân Trân cảm thấy lời em gái nói cũng có lý. Giờ đã kết hôn rồi, lo lắng những chuyện này thật sự không còn ý nghĩa gì nữa.

Buổi chiều Ngô Kỳ về, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức. Lâm Trân Trân bưng một bát canh đi ra. 

Thấy anh vào, cô vội vàng chạy đến: "Anh về rồi à? Ăn trước đã." 

Ngô Kỳ không nói gì, cởi áo khoác ra. Lâm Trân Trân đến lấy áo của anh, gấp gọn gàng đặt trên ghế sofa. Cô làm việc rất tự nhiên, một kiểu tự nhiên đến từ sự thân quen và gần gũi. 

Ngô Kỳ nhớ lại hồi còn đi học, ngăn kéo của anh lúc nào cũng bừa bộn, còn cô thì lúc nào cũng gọn gàng. Dường như cô chưa bao giờ thay đổi thói quen dọn dẹp. 

Ngô Kỳ ngơ ngác đi đến bàn ăn, chỉ thấy cô đã nấu một bàn lớn đồ ăn. Mấy năm gần đây, mỗi lần anh về nhà, nhà đều trống trơn. Bình thường anh bận rộn không nấu nướng được, nên thường ra ngoài ăn hoặc gọi đồ ăn mang về. Nếu chán ăn quá, anh sẽ về nhà bố mẹ ăn. 

Lúc này, nhìn những món ăn đầy đủ trên bàn, cảm giác mãn nguyện vì đã kết hôn và có vợ tràn ngập trong lòng anh. Anh nhìn người đứng bên cạnh, người phụ nữ anh yêu thầm bấy lâu nay, cô đã trở thành vợ anh và còn nấu ăn cho anh. 

Lâm Trân Trân thấy anh đứng đó không nhúc nhích, liền nói: "Anh đứng đó làm gì vậy? Ăn nhanh đi, kẻo đồ ăn nguội mất." 

Anh ngồi xuống, Lâm Trân Trân nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta nhận giấy chứng nhận kết hôn, lại là ngày kỷ niệm của chúng ta, nên em đã nấu một bữa thịnh soạn." Cô có chút ngượng ngùng khi nói ra điều này.

"Ừ." Anh chỉ đáp lại một cách đơn giản. 

Lâm Trân Trân: "..." 

Cô nhìn anh, thấy anh đã cầm bát đũa lên ăn, hình như cũng không coi trọng lắm. Lâm Trân Trân cảm thấy không nói nên lời. Sao mình lại gả cho một người chồng lạnh lùng, chán ngắt như vậy? Anh căn bản là chẳng lãng mạn gì cả. 

Ăn xong, Lâm Trân Trân định rửa bát. Ngô Kỳ bảo cô ngồi sang một bên, anh sẽ dọn dẹp. Lâm Trân Trân cũng không ép. Cô ngồi xuống sofa bật TV lên. TV đang phát tin tức. Lâm Trân Trân bật lên thì thấy kênh này. Cô lười chuyển kênh. 

Một lúc sau, Ngô Kỳ đi ra, ngồi xuống bên kia sofa. Hai người không nói gì một lúc, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện trên TV. Tuy hai người đã kết hôn, nhưng... …Lâm Trân Trân cảm thấy rất ngượng ngùng. 

Cô xoa hai tay lên đùi, lo lắng.

"Tối nay em ngủ ở đâu?" Lâm Trân Trân hỏi.

"Phòng ngủ chính."

"..."

Nhà Ngô Kỳ có ba phòng. Hiện tại anh đang ngủ ở phòng ngủ chính. Anh bảo cô ngủ ở phòng ngủ chính vì muốn cô ngủ cùng.

Mặt Lâm Trân Trân đỏ bừng. "Chúng ta ngủ chung một phòng?"

Cuối cùng Ngô Kỳ cũng từ từ quay đầu về phía cô. "Em nghĩ giấy đăng ký kết hôn có được là để cho vui à?"

Lâm Trân Trân: "..."

"Sao em lại xa anh thế? Lại đây nào. "

Không biết từ nhỏ anh đã quen ra lệnh hay chưa, nhưng giọng điệu của anh luôn mang theo vẻ ra lệnh. Lâm Trân Trân cảm thấy vẻ hung dữ của anh khá đáng sợ, nên ngoan ngoãn bước đến gần anh, Ngô Kỳ đưa tay kéo cô ngồi lên đùi anh.

Lần này Lâm Trân Trân không phản kháng nữa.

"Em vẫn muốn xem TV à?" anh hỏi.

"Không." Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Ngô Kỳ dùng điều khiển tắt TV, bế cô lên đi vào phòng ngủ. Lâm Trân Trân không nhúc nhích, anh bế cô đến giường nằm xuống. Anh cũng không ngồi dậy, chỉ chống hai tay bên hông cô, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Hai người nhanh chóng chìm vào bầu không khí mơ hồ. Lâm Trân Trân xấu hổ đến mức cắn môi nói với anh: "Cái đó... …Chúng ta có tiến triển quá nhanh không? Chúng ta chỉ nói là sẽ thử hẹn hò thôi.”

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô.

Lâm Trân Trân cảm thấy vô cùng mất tự nhiên khi bị anh nhìn, cô không dám nhìn anh. Cô quay đầu đi, không biết anh định làm gì.

Sau một hồi giằng co, Ngô Kỳ đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, chậm rãi mút môi cô, rồi thăm dò đưa đầu lưỡi vào. Lâm Trân Trân ban đầu hơi cứng đờ người, chỉ có thể để mặc anh hôn. Dần dần cô bị anh dẫn dắt đi vào cảm xúc, vô thức đáp lại anh.

Khi nụ hôn trở nên sâu đậm hơn, cô cảm thấy anh đeo thứ gì đó lên ngón tay cô, và anh chỉ dừng lại sau khi đeo thứ đó xong. Lâm Trân Trân nhận lấy, thấy anh đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, một chiếc nhẫn kim cương. Viên kim cương được mài thành hình lục giác, đúng là hình dạng cô thích nhất. Cô nhớ hồi cấp ba, cô từng nói với các bạn cùng lớp rằng nhẫn cưới của cô phải có đế sáu chấu và được mài thành hình lục giác. Chiếc nhẫn vừa vặn với ngón tay cô, như thể được chế tác riêng cho cô vậy. 

"Cái này..." Lâm Trân Trân sững sờ. 

"Nhẫn cưới." Anh trở mình nằm xuống bên cạnh cô, nhàn nhạt đáp. 

"Sao anh lại tặng em cái này?" 

"Em là vợ anh, anh không nên tặng em sao?" 

"... … "

Phụ nữ nào mà chẳng thích kim cương chứ? 

Lâm Trân Trân đương nhiên cô rất vui khi nhận được nhẫn kim cương, nhất là chiếc nhẫn này lại do chồng mới cưới tặng, người mà cô cứ tưởng là chẳng có tí lãng mạn nào. 

Nhưng cô vẫn ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết cỡ ngón tay em?" 

Chiếc nhẫn rõ ràng được làm theo cỡ ngón tay cô.

Anh quay lại nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên: "Em cái gì mà anh không biết? Anh thích em bao nhiêu năm là thích uổng phí à?"

"… “

"Đi ngủ đi, muộn rồi."

Lâm Trân Trân lấy lại tinh thần, nằm xuống bên cạnh anh. Anh tắt đèn, căn phòng trở nên yên tĩnh. Lần đầu tiên Lâm Trân Trân ngủ với một người đàn ông, cô có một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng khi cô nghĩ rằng người đàn ông này là chồng mình, cảm giác kỳ lại liền biến mất. 

Lâm Trân Trân nghĩ đến điều gì đó và hỏi anh: "Khi nào chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ?"

"Tháng sau." Anh trả lời thẳng thắn.

Tháng sau, cũng hơi gấp, nhưng cô nghĩ rằng vì cả hai đều đã có giấy chứng nhận kết hôn, nên việc này sớm muộn gì cũng phải làm.

"Khi nào chúng ta sẽ nói với bố mẹ anh? Dù sao thì chúng ta cũng phải nói với họ về việc kết hôn."

"Sáng sớm mai."

Lâm Trân Trân gật đầu.

Sau một lúc im lặng, Ngô Kỳ lại hỏi: "Chúng ta có cần đến thành phố Hương Hải không? 

Lâm Trân Trân biết ý của anh. Hỏi cô có đến thành phố Hương Hải gặp cha mình không? 

Lâm Trân Trân nói: "Không cần. Bọn em đã cắt đứt liên lạc với ông ấy rồi." 

Ngô Kỳ không nói gì thêm. Xung quanh nhanh chóng chìm vào im lặng. Lâm Trân Trân chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô, không khỏi mỉm cười. Ngô Kỳ nằm bên cạnh cô. Sau nụ hôn vừa rồi, anh không làm gì khác với cô nữa. 

Dường như anh sắp ngủ. "Anh đặt chiếc nhẫn này khi nào? Tụi mình mới xác định quan hệ chưa được bao lâu?" 

Ngô Kỳ từ từ mở mắt trong bóng tối. Dù đêm thành phố không tối đến mức anh không nhìn thấy gì, anh vẫn nhìn lên trần nhà, mò mẫm tìm tay cô trong chăn, vội vàng nắm lấy. 

Anh đặt khi nào? Anh không định nói với cô rằng sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên, anh đặt chiếc nhẫn này, được thiết kế riêng cho cô. 

Lúc đó, anh còn không nghĩ mình sẽ kết hôn. Thực ra, việc đặt chiếc nhẫn này chính là để nhắc nhở anh rằng anh sẽ cưới cô hoặc là không lấy ai cả. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày chiếc nhẫn này được đeo trên tay cô. 

Nhưng anh không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô, đặt lên n.g.ự.c mình và nói: "Ngủ đi."

Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 52