Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~13 phút

Ngay lúc đó, bên ngài có tiếng người hô hoán: 

"Cảnh sát tới!"

Mọi người dường như chỉ vừa kịp nhận ra thì quả nhiên ngay sau đó đã thấy một nhóm cảnh sát đẩy cửa bước vào. Người phục vụ đi phía sau chỉ vào nơi có mấy người đang ngồi theo nhóm và nói: "Chính là bọn họ đã đến gây rối."

Viên cảnh sát dẫn đầu hô lên: "Bắt hết lại để làm rõ."

Long ca cùng đám người của hắn, tất cả đều đã bị dẫn đi. Sau màn bắt người ấy, Lâm Thanh Thanh đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy chất nam nhân của người đàn ông phía sau vang lên: "Cô Lâm, cô ổn chứ?"

Cái cảm giác tà khí ngột ngạt ban đầu mà cô cảm nhận được trên người anh dường như đã biến mất. Cùng lúc đó, Lâm Thanh Thanh dần lấy lại tinh thần, và lắc đầu nói: " Tôi không sao." 

Rồi nghĩ đến việc anh ta đã kịp thời ra tay giúp đỡ, Lâm Thanh Thanh liền nói thêm: "Thật sự cảm ơn anh, anh Dịch."

"Cô Lâm cũng khách sáo quá rồi."

Lời của Dịch Trạch Diên vừa dứt thì một nhân viên phục vụ liền đi vào và nói với Lâm Thanh Thanh: "Thanh Thanh, đến lượt cô ra lấy lời khai rồi."

Lâm Thanh Thanh liền quay sang Dịch Trạch Diên mà: "Xin lỗi anh Dịch, tôi cũng không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Tạm thời tôi cần phải đi một lát, phiền anh giúp tôi nói với Tiểu Uyên một tiếng nhé."

Dịch Trạch Diên nở nụ cười với cô, hào sảng nói: "Không sao đâu."

Anh trông vẫn chính trực như vậy, như một công tử quý tộc xuất thân tốt đẹp, hoàn toàn khác với một người đàn ông tà khí đáng sợ ban nãy.

Tuy nhiên, Lâm Thanh Thanh không có thời gian nghĩ nhiều, cô phải theo nhân viên phục vụ cùng rời đi.

Mặc dù Long ca và đám người kia là người gây sự trước, nhưng việc Lâm Thanh Thanh đánh người là điều không thể phủ nhận được. Chính vì lẽ đó mà việc yêu cầu cô phải bồi thường tiền thuốc men hay gửi lời xin lỗi thì tất nhiên là việc mà cô chắc chắn phải thực hiện. 

Đến khi tới bệnh viện cùng Lâm Trân Trân để xin lỗi Long ca, Lâm Thanh Thanh vẫn không thể tin được việc mình vừa rồi lại thẳng tay vung chai rượu để đập vào người khác như vậy. 

Tại sao lại có cái hành động thuần thục đến thế? Phải biêt, từ nhỏ đến lớn cô hiếm khi to tiếng với ai, chứ đừng nói là đánh nhau.

Long ca lúc này đang nằm trong phòng bệnh. Vết thương của anh ta cũng đã được băng bó cẩn thận. Bác sĩ chính khi tới thăm phòng có đề cập về tình trạng bệnh tình của anh ta. Long ca nghe nói mình chỉ bị thương ngoài da thì liền có lời với vị bác sĩ ấy: "Bác sĩ, làm ơn ghi vết thương của tôi nặng hơn một chút, tốt nhất là nên bị chấn động não gì đó."

Vị bác sĩ mặt không cảm xúc viết vào báo cáo vết thương, dùng giọng điệu công việc nói: "Vết thương thế nào thì tôi cũng chỉ có thể ghi lại đúng như vậy thôi, tuyệt đối không thể làm giả được."

Long ca liền nháy mắt với người phụ nữ tóc ngắn đang chăm sóc anh ta ở bên cạnh. Người phụ nữ ngay lập tức dúi nguyên một xấp tiền vào túi xách của bác sĩ và dặn dò: " Thật sự làm phiền bác sĩ lần này."

Bác sĩ thậm chí còn không trả một cái liếc mắt, trực tiếp ném tiền lại cho nguyên chủ. Vị tiên sinh ấy cau mày, có thể thấy anh đang không vui, giọng nói cũng lạnh đi đôi chút: "Xin lỗi, đã là bác sĩ liền không được nhận phong bì." 

Người phụ nữ tóc ngắn thấy xúi quẩy, miệng vài lẩm bẩm vài tiếng đại ý là thầm mắng vị này thật không hiểu phép tắc.

Chính vào lúc này, Lâm Thanh Thanh và chị gái y cùng bước vào. 

Phòng bệnh này là phòng đơn, và ở đây cũng chỉ có Long ca là bệnh nhân duy nhất. Mấy tên đàn em của anh ta không biết đã lưu lạc ở đâu, bên cạnh túc trực người phụ nữ tóc ngắn kia bầu bạn. Ngoài ra, trong phòng bệnh giờ còn có thêm một bác sĩ bận y phục trắng.

Suốt cả chặng đường tới đây, Lâm Thanh Thanh ngẫm nghĩ đủ các thể loại xin lỗi rồi, nhưng khi nhìn thấy vị bác sĩ kia, cô lại hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Thoạt nhìn thì thấy thân hình của anh thoáng có chút cao ráo, dáng người thì lại hơi gầy nhưng mang một vẻ ngoài thật thanh tú, điểm nhấn chính là nhờ cặp kính kia khiến khuôn mặt của anh càng thêm phần nghiêm nghị, đứng đắn

Và anh nhìn thấy y dường như thân thể cũng đột nhiên sững lại.

Có nằm mơ thì Lâm Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp Hướng Hoa Dương trong hoàn cảnh này. Chị cô đã từng nói về chuyện Hướng Hoa Dương và Lương Hân đã ở bên nhau ngay khi cô đang bị thương và dần rơi vào vực đáy của cuộc đời, điều ấy đã khiến cô cảm thấy đau khổ ít nhiều. Cô đã từng nghĩ đến việc đến để chất vấn hai người, từng nghĩ đến việc làm rùm beng một thứ.

Nhưng cuối cùng cô lại không làm gì cả.

Đã 5 năm rồi, dù cho đối với cô, nó chỉ là một mảng ký ức không màu, nhưng sự thật thì thời gian trôi qua vẫn cứ là 5 năm.

Rõ ràng cách đây không lâu anh vẫn còn gọi điện cho cô, rõ ràng là vài tháng trước anh còn đi một chặng đường dài đến Bắc Thành thăm cô. 

Anh thi đậu trường y ở phía Nam, cách xa nơi có cô cả ngàn dặm, những dịp ngắn ngủi mà hai người có thể gặp nhau là khi đông sang và hè về, nhưng anh vẫn cố dành dụm, rồi không ngại khi chi hẳn hơn hai mươi tiếng đồng hồ đi xe chỉ để đến thăm cô.

Và rồi trong thoáng chốc anh đã không còn là cậu sinh viên y khoa xanh xao ngày nào, giờ đây đã trở thành một bác sĩ chính danh.

Cảm thán, rồi giận dữ, rất nhiều cảm xúc rối bời trong lòng. Cô chỉ muốn ngay lập tức có thể lớn tiếng chất vấn anh ta, hỏi lý do mà anh nỡ phản bội một nửa của anh, nhưng cô cũng rất rõ, ngay thời điểm ấy, thời thế đã thay đổi, hỏi những điều đó giờ cũng chẳng nghĩa lý gì nữa rồi. 

Cứ thế cô cảm thấy một sự bất lực và buồn bã khó tả.

Cuối cùng, cô chỉ thu lại ánh mắt mình, như thể chưa từng nhìn thấy anh. Và đương nhiên, cô không quên mục đích chuyến đi này, cô đi tới bên giường Long ca cùng một thái độ thành khẩn xin lỗi.

"Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí nằm viện và điều trị của anh."

Lâm Thanh Thanh vừa nói xong, lại nghe thấy người phụ nữ tóc ngắn kia châm chọc một tiếng: "Vừa nãy không phải còn kiêu ngạo lắm sao? Giờ sao lại ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi thế?"

Long ca cũng hừ lạnh một tiếng: "Bồi thường? Cô bồi thường nổi sao? Cô đập tôi đến chấn động não, tôi nhất định sẽ kiện cô ra tòa, tới lúc đó cô việc bồi thường không đơn giản dừng lại ở chi phí y tế đâu mà cô còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi."

"Không có chấn động não gì ở đây cả, anh chỉ bị là thương ngoài da thôi." Hướng Hoa Dương một mặt không chút cảm xúc nào, tiếp lời.

Long ca bị vạch trần, khoé miệng giật liền mấy hồi, không quên trừng mắt nhìn anh một cái. Người phụ nữ tóc ngắn lại nói: "Dù không chấn động não cũng phải kiện, kiện cho cô ta khuynh gia bại sản, xem cô ta còn dám ngông cuồng không."

Đúng là vô sỉ.

Rõ ràng là họ gây sự trước.

Lâm Thanh Thanh từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ tóc ngắn kia nói: "Còn lảm nhảm nữa, cô tin mình cũng sẽ ăn đập không?"

Không biết có phải vì ánh mắt Lâm Thanh Thanh quá lạnh lùng hay không, người phụ nữ tóc ngắn bị cô dọa cho giật mình. 

Nhưng cô ta ngay lập tức cười khẩy: "Cô dám?!"

"Dù sao thì cũng sắp khuynh gia bại sản rồi, tôi còn gì mà không dám." 

Cô nhướng mày, "Muốn thử không?"

Người phụ nữ tóc ngắn kia lại cảm thấy trong mắt y toát ra vẻ hung dữ, là cái vẻ mà muốn moi r.u.ộ.t móc gan ả. Cô ta thực sự chẳng ngờ một cô gái nhìn trẻ tuổi như vậy mà lại có thể mang khí chất tàn nhẫn đến thế.

Nghĩ đến sự quyết đoán khi cô dùng chai rượu để xử Long ca vừa rồi, cô ta vô thức rùng mình một cái, nhưng cô ta không muốn bị cô lấn át, liền nói: "Cô đừng có mà đắc ý, sau này còn nhiều lúc cô cũng phải rơi lệ thôi." 

Cô ta nói xong liền nhìn về phía Long ca, Long ca liền cười khẩy một tiếng: "Hai con đàn bà, việc cho chúng phải khóc há chẳng phải là đơn giản lắm sao?" Anh ta nói xong còn cười một tiếng đầy ác ý.

Lâm Thanh Thanh nhìn mà thấy ghê tởm.

Lâm Trân Trân cuối cùng vẫn muốn dĩ hòa vi quý, cô tiến lên định xin lỗi Long ca một cách đàng hoàng, nhưng không ngờ đột nhiên một đám cảnh sát mặc đồng phục ùa vào cửa - là một nhóm cảnh sát hình sự.

Mấy người này bước vào lập tức bao vây căn phòng. Viên cảnh sát hình sự cao lớn mặc đồng phục đi đầu tiên đến trước mặt Long ca, đưa ra giấy tờ tùy thân và lệnh bắt giữ, nói: "Vương Long, anh bị tình nghi bắt cóc tống tiền, chúng tôi có lệnh bắt giữ anh."

Anh ta nói xong liền có vài người tiến lên còng tay anh ta.

Và một cảnh sát hình sự phía sau người cảnh sát hình sự đó cũng đi đến trước mặt người phụ nữ tóc ngắn và đưa ra lệnh bắt giữ cho cô ta: "Yến Linh, cô bị tình nghi buôn bán và ép buộc phụ nữ mại dâm, đã bị chính thức phê chuẩn bắt giữ."

Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, Long ca và người phụ nữ tóc ngắn kia đã hoàn toàn ngây người ra, cho đến khi còng tay sắp còng vào tay người tên Yến Linh thì cô ta mới la lối: "Các anh làm gì? Tôi không phạm tội, các anh dựa vào đâu mà bắt tôi?" Cô ta vừa nói vừa khươ loạng choạng vào cánh tay của các viên cảnh sát hình sự.

Nhưng những cảnh sát được huấn luyện bài bản này không phải là người dễ đối phó. Ngay lập tức có một người túm tóc cô ta, Yến Linh đau điếng, vội vàng đưa tay lên giữ tóc, và còng tay của cảnh sát hình sự liền nhân cơ hội này trực tiếp khóa vào tay cô ta.

Đối nghịch với một ả Yến Linh ồn ào, phía bên kia Long ca lại khá yên tĩnh, cũng không thể hoàn toàn nói là yên tĩnh, toàn thân anh ta lúc ấy như ngây ra, hoàn toàn khác hẳn với sự kiêu ngạo vừa rồi, lúc này anh ta giống như một đứa trẻ phạm lỗi, mặc cho cảnh sát hình sự bắt đi.

Hai người này bị bắt xong, viên cảnh sát hình sự dẫn đầu chậm lại một nhịp khi bước ra, khi ngang qua hai chị em, Lâm Thanh Thanh nhìn rõ mặt anh ta.

Anh ta rất đẹp trai, nhưng trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ tai đến khóe miệng, hoàn toàn phá hỏng vẻ đẹp đó, khiến khuôn mặt anh ta mang một vẻ hung tợn nhưng nghiêm nghị.

Ánh mắt anh ta lướt qua khuôn mặt Lâm Trân Trân, rồi từ từ bước ra.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy người này hơi quen, hình như cô đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời cô không thể nhớ ra.

Diễn biến sự việc vượt ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Thanh Thanh bị Lâm Trân Trân kéo ra khỏi phòng bệnh mà vẫn còn hơi ngẩn ngơ.

Lâm Trân Trân đột nhiên nói với cô: "May mà em có quý nhân phù trợ."

Lâm Thanh Thanh: "???"

Lâm Thanh Thanh đang nghĩ xem mình đã gặp viên cảnh sát hình sự kia ở đâu, đột nhiên nghe thấy câu nói này hơi ngẩn người: "Quý nhân phù trợ nào?"

"Long ca ở khu Thanh Bình là một tay xã hội đen khét tiếng, anh ta làm nhiều chuyện xấu, nhưng vì mạng lưới quan hệ phức tạp nên không ai dám động đến anh ta. Bây giờ anh ta đột nhiên bị bắt, chắc chắn là có người có quyền thế và thế lực lớn hơn muốn hạ anh ta."

"Ý chị là, người có quyền thế và thế lực lớn hơn muốn hạ Long ca chính là quý nhân của em? Tại sao lại là quý nhân của em mà không phải của chị?"

Lâm Trân Trân nói: "Chị có quý nhân hay không trong lòng chị rất rõ."

Lâm Thanh Thanh lập tức phản bác: "Em có quý nhân hay không tự em cũng..." Nói đến đây, trong đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh người đàn ông cao lớn nhưng tà khí vừa đứng sau lưng cô: "Không phải là anh Dịch đó chứ?"

Lâm Trân Trân không bình luận gì: "Ai biết được?"

" Nhưng tại sao anh ấy lại giúp em chứ? Chị cũng nói Long ca có mạng lưới quan hệ phức tạp, anh ấy muốn hạ anh ta chắc chắn sẽ kinh động không ít người, mà em và anh ấy mới gặp nhau có hai lần."

Lâm Trân Trân không bác bỏ: "Ai biết được?"

Dịch Trạch Diên từng đưa cho cô một tấm danh thiếp, sau khi về cô đã tìm hiểu về thân thế của anh, quả thực anh là một người có quyền thế. Và người mạnh nhất mà cô biết cũng chỉ có anh.

Lâm Thanh Thanh định sau khi về sẽ gọi điện hỏi thử, nhỡ đâu người giúp cô lại không phải là Dịch Trạch Diên thì sao.

"Lâm Thanh Thanh!"

Hai người sắp đi đến thang máy thì phía sau đột nhiên có người gọi một tiếng.

Hai người dừng lại nhìn, lại thấy Hướng Hoa Dương đang đứng cách đó không xa. Lâm Trân Trân nhìn thấy anh, vô thức chắn trước Lâm Thanh Thanh và hỏi: "Anh tìm Thanh Thanh có việc gì không?"

Hướng Hoa Dương tiến lên, anh nhìn Lâm Thanh Thanh đang đứng sau Lâm Trân Trân, sắc mặt anh có chút phức tạp, còn trong mắt Lâm Thanh Thanh chỉ có sự tức giận và lạnh lùng.

Sau một hồi lâu anh mới nói: "Chồng cô đâu? Cô xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta không ra mặt sao?"

Chồng? Chồng nào?

Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp hỏi ra thắc mắc của mình thì Lâm Trân Trân đã nói: "Chuyện của Thanh Thanh không liên quan gì đến anh, cũng không đến lượt anh hỏi. 

Chúng tôi còn có việc nên đi trước đây." Cô không có vẻ mặt tốt với Hướng Hoa Dương, nói xong liền kéo Lâm Thanh Thanh rời đi.

Đi xuống lầu, Lâm Thanh Thanh nghĩ đến lời anh ta vừa nói còn thấy lạ, liền hỏi: "Anh ta vừa hỏi chồng em? Em làm gì có chồng?"

Lâm Trân Trân nói: "Trước đây anh ta đến tìm em, chị không muốn anh ta làm phiền em nữa nên nói với anh ta là em đã kết hôn rồi."

Thì ra là vậy.

Nhưng anh ta đã chọn phản bội cô, sao còn có mặt mũi đến tìm cô?

Lâm Thanh Thanh có chút bực mình, lúc anh ta vừa bước đến cô lẽ ra nên tát anh ta hai cái mới phải.

Khi Lâm Thanh Thanh quay về, nhân viên đang dọn dẹp tàn dư, mọi người đều bị cảnh sát gọi lại lấy lời khai nên bị chậm trễ thời gian.

Phòng riêng vẫn chưa được dọn xong, Lâm Thanh Thanh liền qua giúp. Rác đã được dọn gần hết, nhưng có một điếu t.h.u.ố.c lá rơi dưới gầm ghế ở góc phòng. Lâm Thanh Thanh liền cúi xuống cẩn thận di chuyển đến nhặt, cô vừa định đứng dậy, có lẽ là do không ước lượng được khoảng cách với cạnh bàn, đầu cô đập mạnh vào bàn một cái "bộp".

Va chạm khá mạnh, Lâm Thanh Thanh vô thức ôm đầu, nhưng ngay khi cô nhắm mắt nhẹ nhàng xoa đầu, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô.

Một hình ảnh rất xa lạ, hoàn toàn không thuộc về ký ức của cô trước đây.

Cô hình như đang ngồi trong một căn phòng tối, cô mặc một chiếc váy đẹp, trên mặt còn trang điểm, cô có vẻ rất khó chịu, đang khóc, lớp trang điểm bị trôi, mascara dính vào mí mắt thật ngứa ngáy.

Cô ngồi bên cửa sổ vừa hút thuốc vừa uống rượu, cô say khướt, men rượu làm cảm xúc phóng đại, cô khóc càng thêm thảm thiết. Rồi một đứa trẻ hai tuổi đột nhiên bước vào cửa, nó thấy cô khóc, liền bước những bước chân còn chưa vững đến an ủi cô, cô dường như có chút bài xích nó, không muốn nó đến gần nên đã đẩy nó một cái, say rượu cô không chú ý khi đẩy nó, vô tình làm rơi đầu t.h.u.ố.c lá đang cháy vào cánh tay nó.

Mặc dù cô đã kịp thời hất đầu thuốc đi, nhưng đã không kịp rồi.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, da non mềm, đầu t.h.u.ố.c lá nóng bỏng lập tức làm phỏng da, lưu lại một lỗ nhỏ trên cánh tay nó.

Nó lập tức òa khóc, có thể tưởng tượng được đau đến mức nào.

Chỉ một đoạn ngắn như vậy, Lâm Thanh Thanh đã hoàn toàn kinh ngạc.

Trong đoạn đó cô nghe rất rõ, cậu bé đó khi đi đến chỗ cô đã dùng giọng nói ngọng nghịu nhưng non nớt nói với cô một câu.

Nó nói: "Mẹ đừng khóc."

Cậu bé trong hình ảnh cô cũng nhìn rất rõ.

Là Tiểu Uyên.

Nó gọi cô là mẹ.

Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 6