Kẻ hay bắt nạt lại tự xưng là một tác giả trinh thám bí ẩn trên mạng.
Đám bạn học thi nhau tâng bốc cô ta.
Còn tôi với tư cách tác giả thật sự, chỉ lạnh lùng đứng nhìn tất cả.
Cô ta không biết rằng, vụ án mạng trong sách chính là chuyện tôi từng tận mắt chứng kiến.
Hơn nữa, hung thủ vẫn đang truy tìm tôi.
1.
“Cửu Hòa lại đăng chương mới rồi!”
Tin vừa tung ra, cả lớp lập tức xúm lại bàn tán.
“Vãi, lần này viết về vụ g.i.ế.c người trong ngõ mưa, quá kích thích luôn.”
“Không hổ là Cửu Hòa, mới đăng có mười phút mà đã có một vạn bình luận hối thúc rồi!”
“Cô ấy ngắt quãng một tuần, mọi người đương nhiên là chờ phát điên rồi …”
Ai nấy đều bàn luận sôi nổi về tác phẩm mới nhất của tác giả trinh thám nổi tiếng trên mạng – Cửu Hòa.
Trình Hàm giả vờ lơ đãng buông một câu:
“Lần thi tháng này xong, tôi rảnh thì sẽ cập nhật nhanh hơn chút.”
Đám học sinh xung quanh sững ra một lát, rồi có người phản ứng ngay:
“Ý gì thế? Trình Hàm, chẳng lẽ cậu chính là Cửu Hòa sao?”
Trình Hàm ngồi vắt vẻo trên bàn, ngẩng cằm, vừa tô sơn móng tay vừa khẽ làm động tác “suỵt”:
“Đừng đi rêu rao lung tung, đây chỉ là sở thích của tôi thôi. Tôi không muốn người khác biết thân phận của mình, bây giờ quan trọng nhất với tôi là thi vào Thanh Bắc.”
Cả lớp lập tức nổ tung, kẻ trước người sau hô hào:
“Vãi, Trình Hàm cậu quá đỉnh, nhà giàu thì thôi, học giỏi cũng thôi, lại còn có tài đến vậy!”
“Cửu Hòa, cho tôi xin chữ ký tay được không?”
“Trời ơi, có cái này thì tôi có thể khoe cả đời!”
…
Nghe những lời đó, tôi lặng lẽ cất điện thoại, ngẩng đầu liếc nhìn Trình Hàm một cái.
Chỉ một cái liếc thôi, chẳng hiểu chạm trúng dây thần kinh nhạy cảm nào của cô ta.
Trình Hàm chộp lấy cốc nước trên bàn ném thẳng về phía đầu tôi.
“Mày nhìn cái gì mà nhìn!”
Trước mắt tối sầm, tôi đưa tay lên trán thì đã thấy m.á.u chảy xuống.
Cả lớp đều nhìn tôi.
Nhưng không một ai lên tiếng.
Cũng như mọi lần, Trình Hàm ra hiệu cho hai đứa con gái khác. Chúng lập tức hiểu ý, lôi xốc tôi vào nhà vệ sinh.
Đầu tôi bị ấn thẳng xuống bồn rửa, đến khi gần ngạt thở mới được kéo lên.
Trình Hàm túm tóc tôi, đau đến mức tưởng như da đầu sắp bị xé rách.
Cô ta nhìn tôi quằn quại, cười nhạt nhẽo:
“Nhìn cái bộ dạng chó c.h.ế.t này của mày xem, buồn cười thật. Con tiện nhân, lần sau còn dám nhìn tao như vậy, tao móc mắt mày ra!”
Đợi trút xong cơn giận, cô ta dẫn theo người bỏ đi.
Tôi ngồi bệt xuống nền, thở hồng hộc, thì điện thoại trong túi “ting” một tiếng.
Lấy ra nhìn, là một tin nhắn riêng—
“Cô đang ở trường Nhất Trung Thanh Thành đúng không? Tôi đã tìm ra cô rồi, Cửu Hòa.”
2.
Tôi bình tĩnh thoát khỏi tài khoản tác giả, rồi dùng nick phụ đăng một bài trên diễn đàn Nhất Trung, kèm theo ảnh của Trình Hàm.
Chú thích: [Cửu Hòa Đại Đại!! Người thật xinh đẹp lại còn thon gầy.]
Trình Hàm đâu biết, tôi mới chính là Cửu Hòa, tác giả của “Ghi Chép của Kẻ Phán Xét”.
Cô ta càng không thể ngờ rằng, chương mới nhất về vụ án mạng trong con ngõ đêm mưa kia là chuyện có thật và tôi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Mà hung thủ, giờ đây đã dõi theo tôi.
Việc Trình Hàm khoe khoang khắp lớp rằng cô ta là tác giả, chẳng khác nào tự kéo mình vào vòng xoáy nguy hiểm.
Nhưng … có liên quan gì đến tôi đâu.
Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy vài người ồn ào cười nói đi từ buồng kế bên ra, sau lưng họ là một nam sinh lôi thôi lếch thếch, toàn thân dơ bẩn, tóc ướt sũng.
Cậu ta cúi đầu, tôi không nhìn rõ mặt, nhưng chẳng cần đoán cũng biết, cậu ta giống như tôi, là đối tượng bị bắt nạt trong ngôi trường này.
Mà kẻ bắt nạt, Từ Văn Hạo, lại giống hệt Trình Hàm — bề ngoài sáng sủa hào nhoáng, một học sinh giỏi mẫu mực.
Thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí với danh hiệu “thiếu niên tài năng, phẩm hạnh ưu tú, dung mạo xuất chúng”.
Từ Văn Hạo nhìn tôi, nhếch mép cười gớm ghiếc:
“Yo, Giang Hòa lớp 3.”
Ánh mắt hắn đảo qua bộ quần áo xộc xệch của tôi, rồi bất ngờ ghé sát, thấp giọng:
“Tối gặp.”
…
Tôi lập tức thấy buồn nôn.
Tan học, chuông vừa reo, tôi liền định chạy trốn, nhưng bị Trình Hàm túm tóc, giọng đầy ác ý:
“Chạy cái gì? Đi, dẫn mày đi chơi chút trò vui.”
Tôi bị chúng kéo lê ra cổng sau.
Ở đó, Từ Văn Hạo cùng đám người đã chờ sẵn.
Một chiếc xe sang chậm rãi ghé vào lề. Từ Văn Hạo lập tức lên xe trước, tôi còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị bịt miệng, lôi mạnh lên theo.
“Lão Trần, tới thẳng quán bar ON.”
Tim tôi rối loạn.
Bar ON là thiên đường của giới nhà giàu, nghe nói chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng có thể mua được.
Khóe mắt tôi thoáng thấy trong túi đồ chúng mang theo có cả còng tay, roi da. Lưng tôi dần rịn mồ hôi lạnh, mấy lần toan nhảy xuống xe đều bị kéo lại.
Ngay lúc Từ Văn Hạo bắt đầu động tay động chân, xe bất ngờ phanh gấp.
Hắn mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
“Con mẹ nó! Ông lái kiểu gì vậy …”
Hắn đang chửi dở thì giọng bỗng khựng lại, biến thành run rẩy kinh hoàng:
“Ông… ông là ai? Ông không phải lão Trần!”
Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy một đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, như mắt rắn.
3.
Giây tiếp theo, đầu tôi nặng trĩu, rồi chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là một màu trắng toát.
Chúng tôi bị trói trong một căn phòng kín mít, tay chân bị xích sắt khóa chặt, chỉ có thể xoay được cái đầu.
Từ Văn Hạo cùng tay chân Vương Hổ tỉnh lại sau đó, bắt đầu chửi ầm lên:
“Đm, mày là ai! Mày rốt cuộc muốn làm gì?”
Trình Hàm cố ra vẻ bình tĩnh:
“Anh muốn tiền đúng không? Chỉ cần đừng làm hại tôi, ba tôi sẽ cho anh rất nhiều tiền.”
Từ Văn Hạo cũng hùa theo:
“ Đúng, nhà tao cũng rất giàu! Muốn bao nhiêu cứ nói!”
Họ gào rát cả cổ, nhưng chẳng có một tiếng đáp lại.
Tôi co người lại ở góc tường, đầu óc trống rỗng.
Chẳng lẽ là hung thủ đã bắt cóc chúng tôi?
Trình Hàm và bọn Từ Văn Hạo có tiền, biết đâu hắn sẽ tha cho họ để lấy tiền.
Nhưng tôi thì sao? Tôi là một đứa trẻ mồ côi, không ai chống lưng… tôi phải làm sao đây?
Tim tôi đập thình thịch, chỉ biết co rúm người nhìn bọn họ từ bàn bạc đến nổi giận, nhưng tất cả đều vô ích.