Ghi Chép Của Kẻ Phán Xét

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

5.

Cùng lúc đó, trong Thanh thành, tất cả các trung tâm thương mại, trường học, đường phố… hễ có màn hình LED thì toàn bộ đều đồng loạt tối đen.

Một giây sau, màn hình nhấp nháy, hiện lên hình ảnh giám sát từ một căn mật thất.

Bất kể là học sinh hay người đi đường đều c.h.ế.t lặng, cứ tưởng đây là một chương trình gì đó.

Cho đến khi trên màn hình xuất hiện Từ Văn Hạo nước mắt đầm đìa, gào khóc cầu cứu.

Học sinh Nhất Trung Thanh Thành chen chúc trước màn hình LED, bàn tán rầm rộ:

“Đây chẳng phải là mấy người mất tích sao?”

“Ôi trời! Bọn họ thật sự bị bắt cóc rồi …”

“Gan bọn bắt cóc to thật, còn dám phát sóng trực tiếp nữa chứ!”

Cảnh sát, vốn đã tìm kiếm suốt ba ngày, lập tức mở rộng điều tra.

Nhà họ Từ và nhà họ Trình lo lắng đến phát điên, vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, dùng cả tiền lẫn quyền lực để gây áp lực, buộc cảnh sát nhanh chóng giải cứu.

Nhưng kết quả lại khiến tất cả đều bất ngờ.

“Trình độ hacker cực kỳ cao, tín hiệu bị mã hóa nhiều tầng, muốn phá giải địa chỉ IP thì ít nhất cũng cần năm ngày…”

“Bọn bắt cóc có liên lạc với các người không?”

“Không có!”

Cảnh sát hoang mang:

“Rốt cuộc bọn bắt cóc muốn làm gì…”

6.

Lâm Quý đẩy tôi vào trong, liếc mắt nhìn một cái, tôi lập tức hiểu ý hắn, bèn giả vờ như vừa bị tra tấn, nằm bẹp ở góc phòng, thoi thóp hấp hối.

Chỉ thấy cậu ta ung dung bưng một ấm nước, đặt xuống chỗ xa nhất.

Từ Văn Hạo khát khô cổ họng, vừa lăn vừa bò lao tới, lập tức bị Lâm Quý đá văng ra.

Lâm Quý lạnh giọng:

“Chơi một trò chơi đi. Tôi hỏi, các người trả lời. Ai trả lời đúng, chén nước này sẽ thuộc về kẻ đó.”

Trình Hàm và bọn chúng căn bản không có lựa chọn nào khác.

Nếu không uống nước, bọn họ sẽ chết.

Trình Hàm nuốt khan một ngụm:

“Câu hỏi gì?”

Lâm Quý nhếch môi cười lạnh:

“Nhất Trung Thanh Thành, lớp Một, vốn có một học sinh tên là Trần Mộng. Thành tích rất xuất sắc. Nhưng sau một kỳ thi đấu, cô ấy bỗng dưng bỏ học. Tại sao?”

Trình Hàm trừng to mắt, khiếp đảm nhìn chằm chằm vào Lâm Quý, như thấy quỷ hiện hình, lùi lại mấy bước:

“Anh là ai? Anh rốt cuộc biết những gì?”

Lâm Quý chỉ cười, im lặng.

Trình Hàm nhìn hắn như nhìn một con quái vật, điên cuồng lắc đầu:

“ Tôi không khát! Tôi không uống!”

Lâm Quý nhún vai. Dù sao ngày đầu tiên bị nhấn nước, Trình Hàm cũng đã uống được chút ít, nhưng Từ Văn Hạo với Vương Hổ thì đã kiệt quệ tới cực hạn.

Vương Hổ bò lê bò càng xông tới:

“ Tôi! Tôi biết!”

Hắn liếc nhìn Trình Hàm, nuốt nước bọt rồi nói:

“Trần Mộng thành tích tốt, lại xinh đẹp. Năm lớp 10, trường định chọn gương mặt đại diện, vốn dĩ người được chọn là cô ấy …”

Trình Hàm gào thét điên cuồng:

“Đm, mày câm miệng lại!”

“Sau đó, Trình Hàm tìm chúng tôi chụp cho cô ấy vài tấm ảnh, lấy đó uy h.i.ế.p buộc cô ấy phải thôi học. Tất cả đều là do Trình Hàm chỉ đạo, tôi chỉ nhận chút tiền, còn quần áo thì là người khác lột, không liên quan gì đến tôi!”

7.

Trong góc, chiếc camera ẩn lặng lẽ nhấp nháy ánh đỏ yếu ớt.

Lời thú nhận của Vương Hổ chẳng khác nào một quả b.o.m nổ tung.

Học sinh, người đi đường, cả cảnh sát đang dõi theo hình ảnh trên màn LED đều sững sờ.

“Hóa ra Trần Mộng bỏ học là vì chuyện này!”

“Đcm, Trình Hàm đúng là súc sinh, trước còn coi cô ta là nữ thần, buồn nôn thật.”

“Chỉ vì nhà cô ta có tiền mà muốn làm gì thì làm sao? Còn công bằng ở đâu nữa chứ!”

Cục cảnh sát cũng rơi vào im lặng.

Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía phụ huynh của Trình Hàm và Vương Hổ, trong đó không ít là sự chán ghét.

Người nhà họ Trình hoảng loạn hét lên:

“Chuyện này quan trọng gì chứ! Quan trọng bây giờ là cứu con gái tôi ra! Các người còn không mau hành động!”

Nhân viên kỹ thuật đang gỡ mã IP liếc mắt:

“Hay ông tự làm đi?”

“Thế thì tạm thời tắt hết mấy thứ phát sóng này đi có được không!”

“Chúng tôi khuyên ông nên nhìn cái này trước đã.”

Cảnh sát đưa qua một phong thư, trên đó in mấy chữ:

[Mười ba màn hình LED, tắt đi một cái, tôi sẽ g.i.ế.c một người.]

Khi tất cả còn đang bế tắc, ba nhà Trình, Từ, Vương chuẩn bị quay về nhà lo tiền chuộc, chẳng biết khi nào kẻ bắt cóc sẽ đòi.

Nhưng trên đường, họ bị một cặp vợ chồng chặn lại.

Chính là cha mẹ Trần Mộng, vừa mới biết sự thật, trong nước mắt tuyệt vọng chắn trước chiếc xe sang, muốn đòi lại công bằng cho con gái.

Mẹ Trình Hàm khó chịu hất tay, tài xế liền xuống xe, hung hăng đẩy ngã cha mẹ Trần Mộng.

Người qua đường lập tức dừng lại, vây quanh xem kịch.

Tài xế vốn định lên xe rời đi, nhưng chợt trông thấy màn hình LED bên cạnh trung tâm thương mại liền phát run, vội vàng gõ cửa kính xe.

Cha mẹ ba nhà bực bội nhìn sang.

Chỉ thấy trên màn hình LED hiện rõ hình ảnh Trình Hàm, Từ Văn Hạo, Vương Hổ mặt mũi thâm tím, sống c.h.ế.t không rõ.

Phía trên còn có một dòng chữ:

“Ta muốn thấy kẻ gây hại quỳ xuống xin lỗi nạn nhân. Thời hạn đếm ngược: 1 tiếng. Nếu không nhìn thấy, ba đứa này, ta sẽ g.i.ế.c ngẫu nhiên một đứa. Đoán xem sẽ là ai đây?”

Ba nhà bàng hoàng c.h.ế.t lặng.

Còn cha mẹ Trần Mộng, vừa nghĩ tới cảnh con gái từng phải chịu đựng, liền gào khóc thảm thiết, xé gan xé ruột.

8.

Vương Hổ ngửa cổ uống cạn ly nước, rồi bất lực ngã vật xuống đất.

Lâm Quý lại rót thêm một ly, ra hiệu cho Trình Hàm và Từ Văn Hạo tiếp tục.

Nhưng cả hai đều chột dạ, vội vàng né tránh ánh mắt Lâm Quý, sợ Lâm Quý lại hỏi ra chuyện gì nữa.

Đêm đến, trong mật thất chỉ còn chúng tôi. Trình Hàm bọn họ vẫn ngoan cố tìm đường trốn.

Còn tôi vì quá mệt, ngủ say hơi lâu một chút.

Đột nhiên, Trình Hàm phát điên, túm lấy tóc tôi, mắng nhiếc:

“Con tiện nhân này, nhìn thấy chúng tao thành ra thế này, mày sung sướng lắm đúng không?”

Dù chẳng còn bao nhiêu sức lực, cô ta vẫn cố gắng giơ tay tát tôi một cái.

Tôi co rúm lại chui vào góc, đáng thương cầu xin:

“Xin… xin đừng đánh tôi nữa…”

Khóe mắt tôi thoáng liếc về phía camera, chắc chắn cảnh tượng này đã được quay lại rõ mồn một.

Ghi Chép Của Kẻ Phán Xét

3