Giả Vờ Gì Chứ? Cả Nhà Đều Biết Con Không Phải Con Ruột

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

【Con đã tra được gần đây cô ta thường xuyên liên hệ với một người. 】 Em trai tôi gửi tài liệu. 【Cố Diễn, thiếu gia tập đoàn Cố thị, cũng là kẻ thù lâu năm của nhà ta. 】

Cố Diễn?

Cái tên này tôi có chút ấn tượng.

Cố gia và Lâm gia chúng tôi tranh đấu nhiều năm, như nước với lửa.

Tống Dao liên lạc với hắn làm gì?

【Chẳng lẽ…】 Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, 【Cô ta là người do Cố gia phái tới? 】

【Rất có khả năng. 】 Em trai tôi nói. 【Cố thị đang tranh dự án phía Nam. Nếu lúc này nhà ta nổ scandal 'giả – thật thiên kim', cổ phiếu chắc chắn sẽ sụt. Nếu Tống Dao lại lấy thân phận 'thiên kim thật' mà liên hôn với Cố Diễn…】

Hậu quả — khó lường.

【Rút củi đáy nồi, đúng là kế hiểm! 】 Cha tôi tức đập bàn.

【Đừng nóng】, mẹ tôi thì bình tĩnh hơn, 【Đã biết mục đích rồi, càng dễ diễn tiếp. Con gái, mai mẹ giao cho con một nhiệm vụ. 】

Tôi :【?】

Mẹ tôi :【Ngày mai Cố Diễn sẽ dự tiệc thương mại, Tống Dao chắc chắn cũng sẽ tới. Lúc đó, mẹ sẽ 'vô tình' đưa con tới. Việc con cần làm là……】

Nhìn kế hoạch mẹ gửi, mắt tôi càng lúc càng sáng.

Càng ngày càng thú vị.

Hôm sau, tại buổi tiệc thương mại.

Tôi mặc đồng phục phục vụ, cầm khay, trà trộn giữa đám đông.

Đây là kế hoạch của mẹ: để tôi xuất hiện với thân phận " bị đuổi khỏi nhà, sa cơ lỡ vận đi làm thuê", tạo cho Tống Dao và Cố Diễn một "bất ngờ".

Rất nhanh, tôi đã thấy họ.

Tống Dao mặc váy dạ hội cao cấp mẹ tôi vừa mua, khoác tay một người đàn ông cao ráo tuấn tú, cười rực rỡ.

Người đàn ông ấy — chính là Cố Diễn.

Anh ta quả thật rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, khí chất cao quý, nhưng trong mắt lại lộ vẻ xa cách lạnh nhạt.

Anh ta bị đám người vây quanh, chuyện trò vui vẻ, còn Tống Dao thì giống hệt một bình hoa nóng vội khoe mẽ, lạc lõng giữa bữa tiệc.

Mẹ tôi dẫn theo vài phu nhân "tình cờ" đi tới.

"Ồ, chẳng phải Dao Dao sao? Vị này là?" mẹ tôi làm ra vẻ bất ngờ.

"Mẹ”, Tống Dao lập tức ngọt ngào gọi, rồi thẹn thùng liếc Cố Diễn,

"Đây là bạn con, Cố Diễn."

"Cố thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu." Mẹ tôi cười khéo léo.

Cố Diễn chỉ gật đầu nhạt nhẽo, ánh mắt lại đảo quanh, như đang tìm ai đó.

Đúng lúc ấy, Tống Dao nhìn thấy tôi.

Ánh mắt cô ta sáng lên, như bắt được trò vui lớn.

Cô ta cố ý kéo Cố Diễn về phía tôi.

"Ơ, chẳng phải chị sao?" Cô ta nhấc một ly champagne từ khay của tôi, giọng đầy mỉa mai.

"Sao lại làm phục vụ ở đây? Bị đuổi khỏi nhà, không có tiền ăn à?"

Ánh mắt xung quanh đồng loạt đổ dồn vào tôi.

Tôi cúi đầu, tay siết chặt khay, người khẽ run.

"Em gái, chị… chị chỉ muốn tự kiếm chút tiền thôi." Tôi khẽ nói.

"Kiếm tiền?" Tống Dao bật cười, rồi hất thẳng ly champagne lên người tôi.

"A!" Tôi kêu lên.

Chất lỏng lạnh buốt chảy xuống ngực, vô cùng nhếch nhác.

"Ôi, thật xin lỗi ”, Tống Dao giả vờ nói, "Lỡ tay thôi. Nhưng không sao, phí giặt bộ đồ này, tôi trả cho chị. Một trăm tệ, đủ chứ?"

Nói rồi, cô ta lấy một tờ 100 từ túi, nhét vào tay tôi như ban phát cho kẻ ăn mày.

Sỉ nhục.

Trần trụi sỉ nhục.

Theo kịch bản, tôi phải "chịu đựng" mà nhận lấy.

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay đưa ra, chặn lại động tác của Tống Dao.

Là Cố Diễn.

Anh nhíu mày, nhìn Tống Dao, giọng mang theo chút bất mãn:

"Đủ rồi."

Tống Dao ngẩn ra: "A Diễn, em…"

Cố Diễn không để ý, mà quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt anh sâu thẳm, khiến tôi không đoán ra anh nghĩ gì.

Anh lấy khăn tay từ túi, đưa cho tôi.

"Lau đi." Giọng anh trầm thấp.

Tôi ngẩn người.

Chuyện này … không có trong kịch bản!

Nam chính, chẳng phải lẽ ra nên cùng nữ chính sỉ nhục tôi — vai ác nữ giả thiên kim — sao?

Sao lại … ngược lại mà giúp tôi?

Trong lúc tôi còn sững sờ, mẹ tôi đã lao tới, kéo tôi ra sau lưng, rồi "đau lòng trách mắng" Tống Dao:

"Dao Dao! Sao con có thể đối xử với chị như vậy! Cho dù nó không phải ruột thịt, cũng đã sống trong nhà ta hai mươi năm! Sao con có thể bắt nạt nó như thế!"

Tống Dao sững lại, tủi thân nhìn Cố Diễn.

Nhưng anh chỉ lạnh lùng nhìn vở kịch, rồi hỏi tôi:

"Cần giúp không?"

Tôi hoàn hồn, khẽ lắc đầu, nhận khăn tay, nhỏ giọng: "Cảm ơn."

Sau đó, tôi xoay người, trong ánh nhìn đầy thương hại của mọi người, "chạy trốn trong nhục nhã".

Vào phòng nghỉ, tôi lập tức rút điện thoại.

Trong nhóm 【Lớp huấn luyện Ảnh đế - Ảnh hậu】 đã nổ tung.

Mẹ tôi :【Chuyện gì vậy? Sao thằng nhóc Cố Diễn lại không đi theo kịch bản?】

Cha tôi :【Có khi nào nó để mắt tới con gái nhà mình rồi?】

Em trai tôi :【…Con tra thử rồi, tiếng tăm của Cố Diễn hình như cũng không tệ như lời đồn.】

Tôi nhìn bản thân nhếch nhác trong gương, trong tay còn cầm chiếc khăn tay thêu chữ cái “GY” vô cùng đắt đỏ.

Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm gì?

Từ sau buổi tiệc rượu hôm đó, Cố Diễn bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Khi tôi “ làm thêm” ở quán cà phê dưới lầu nhà chú Vương, anh ta sẽ “tình cờ” đi ngang, gọi một tách cà phê rồi ngồi đối diện tôi, ngồi cả một buổi chiều.

Tôi vào thư viện tra tài liệu, anh ta cũng “tình cờ” ngồi ngay bên cạnh, đọc đúng cuốn sách kinh tế học hiếm người đụng tới.

Thậm chí một lần tôi ra chợ mua rau, cũng có thể “vô tình” gặp anh ta.

Một thiếu gia tập đoàn trị giá hàng chục tỷ, xách giỏ đi chợ, còn cùng tôi bàn xem trái bí đao hôm nay có tươi hay không.

Cảnh tượng đó, thế nào cũng thấy quá sai sai.

Trong khi đó, Tống Dao lại ngày càng ra sức chèn ép tôi.

Cô ta trước tiên nặc danh báo quán cà phê tôi làm thêm có vấn đề vệ sinh, hại quán phải đóng cửa chỉnh đốn.

Sau đó lại mua chuộc một đồng nghiệp của tôi, đánh cắp bản kế hoạch quan trọng khiến tôi mất mặt trong buổi họp.

Mỗi lần như vậy, tôi đều dưới “sự chỉ đạo từ xa” của cha mẹ mà hoàn hảo nhập vai một “bông hoa nhỏ” bị số phận trêu ngươi nhưng vẫn kiên cường không khuất phục.

Những “bi kịch” đó của tôi, thậm chí còn khiến không ít đồng nghiệp nảy sinh lòng thương cảm.

Và mỗi lần tôi khốn đốn nhất, Cố Diễn lại “tình cờ” xuất hiện.

Anh ta giúp tôi đính chính tin đồn quán cà phê, lẳng lặng đưa cho tôi một bản sao kế hoạch, thậm chí khi tôi bị đồng nghiệp xa lánh, anh ta mời toàn công ty uống trà chiều — chỉ chừa đúng mấy kẻ bắt nạt tôi ra ngoài.

Hành động của anh ta, tôi ngày càng không nhìn thấu.

Tống Dao tức đến phát điên, mấy lần cãi nhau ầm ĩ với Cố Diễn, nhưng anh ta lúc nào cũng hờ hững, không mặn không nhạt.

Hôm đó, anh ta lại một lần nữa “tình cờ” gặp tôi ở quán cà phê nơi tôi “ làm thêm”.

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa.

Giả Vờ Gì Chứ? Cả Nhà Đều Biết Con Không Phải Con Ruột

Chương 3