Vừa dứt lời, cả hội trường xôn xao.
Các cổ đông xì xào bàn tán không ngớt.
Tống Dao đứng bật dậy, còn phối hợp nặn ra vài giọt nước mắt:
"Các bác, cháu mới thật sự là con gái Lâm gia, là Lâm Dao."
Cố Minh Viễn nói tiếp:
"Điều khiến tôi càng đau lòng hơn, chính là cháu trai tôi, Cố Diễn, lại bị cô giả thiên kim này mê hoặc đến mức thần trí mù mờ, thậm chí vì cô ta mà tổn hại lợi ích Cố gia! Hôm nay, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của người phụ nữ này trước tất cả mọi người!"
Nói rồi, ông ta ném một tập ảnh lên bàn họp.
Trong ảnh, toàn là cảnh tôi và Cố Diễn " thân mật".
"Mọi người nhìn đi! Chính người phụ nữ này, một mặt chiếm giữ tài sản Lâm gia, một mặt quyến rũ người thừa kế Cố gia! Loại đàn bà lẳng lơ như thế này, hoàn toàn không xứng ở lại Lâm thị!"
Ông ta lớn tiếng đanh thép, tựa như hóa thân của chính nghĩa.
Ánh mắt các cổ đông nhìn tôi cũng đã thay đổi.
Khóe miệng Tống Dao khẽ nhếch, nở nụ cười thắng lợi.
Cô ta nghĩ, cuối cùng mình đã thắng.
Cha tôi nhìn cảnh tượng lố bịch trước mặt, chẳng những không giận dữ, ngược lại còn khẽ ho.
Ông thong thả nhìn Cố Minh Viễn, chậm rãi hỏi:
"Diễn xong chưa?"
Cố Minh Viễn ngẩn ra:
"Lâm tổng, ý ông là gì?"
"Ý mặt chữ." Cha tôi dựa vào ghế, thần sắc nhàn nhã, "Độc thoại của ông diễn xong chưa? Nếu rồi, thì nên đến lượt chúng tôi."
Nói xong, ông búng tay một cái.
Màn hình lớn trong phòng họp bất ngờ sáng lên.
Trên màn hình bắt đầu phát một đoạn video.
Là cảnh Tống Dao lần đầu bước vào nhà tôi, lén lút lắp đặt camera trong phòng tôi.
Ngay sau đó, là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của cô ta với em trai tôi.
"Em trai, giúp chị đi. Chỉ cần chị trở thành nữ chủ nhân Lâm gia, chị nhất định không bạc đãi em."
"Phòng của tôi ánh sáng tốt hơn phòng của Lâm Vãn."
Tiếp đó là đoạn ghi âm cô ta gọi điện cho Cố Minh Viễn.
"Chú hai, kế hoạch rất thuận lợi! Mấy tên ngốc Lâm gia đều bị tôi lừa rồi!"
"Con tiện nhân Lâm Vãn kia, lại còn dám quyến rũ Cố Diễn! Chú nhất định phải giúp cháu, giành lại Cố Diễn!"
Từng đoạn, từng đoạn, chứng cứ sắt đá.
Mặt mày Cố Minh Viễn và Tống Dao lập tức trắng bệch.
"Không… không thể nào! Đây là giả! Đều là giả hết!" Tống Dao gào thét.
"Giả sao?" Lâm Sâm ôm laptop đi ra từ phía sau, "Cố nhị tiên sinh, Tống tiểu thư, có cần tôi công bố lịch sử cuộc gọi, giao dịch ngân hàng, cùng địa chỉ IP máy chủ nước ngoài mà hai người dùng để liên hệ không?"
Chân Cố Minh Viễn nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế, mặt xám như tro tàn.
Cả hội trường cổ đông đều sững sờ.
Cố Diễn đứng dậy, bước đến bên cạnh tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Anh nhìn chằm chằm Cố Minh Viễn, lạnh lùng nói:
"Chú hai, ông thua rồi."
Mẹ tôi, bà Tần Lam, ung dung đứng dậy.
Bà đi đến trước mặt Tống Dao, từ trên cao nhìn xuống, khẽ mở đôi môi đỏ.
"Giả vờ gì chứ?"
"Cả nhà đều biết cô không phải con ruột."
" Nhưng có một chuyện, có lẽ cô không biết."
Mẹ tôi ngừng lại một chút.
"Nhà chúng tôi, vốn dĩ chẳng hề có cái gọi là thiên kim thật."
Không có thiên kim thật nghĩa là gì?
Tống Dao sững người, ngẩng đầu nhìn mẹ tôi, không thể tin nổi:
"Bà… bà nói gì?"
" Tôi nói …" Mẹ tôi từng chữ, từng chữ, giọng nói vang dội khắp phòng họp:
"Năm đó, đúng là tôi sinh được một cô con gái. Nhưng vừa chào đời, con bé đã vì bệnh tim bẩm sinh mà qua đời."
Bí mật này, ngay cả tôi cũng chưa từng được biết.
Cha tôi đứng dậy, bước đến bên cạnh mẹ, nắm chặt lấy tay bà, trong mắt đầy đau thương.
"Đó là khoảng thời gian đau khổ nhất trong đời mẹ và cha con." – mẹ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức như muốn rơi ra mật ngọt – "Chúng ta đã mất rất lâu mới có thể bước ra khỏi bóng tối. Sau đó, chúng ta gặp con ở cô nhi viện."
"Lúc ấy con mới ba tháng, bé xíu, lại hay cười. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, chúng ta đã quyết định nhận nuôi con, coi con như con ruột của mình, yêu thương con thật nhiều."
"Cho nên, Lâm Vãn”, – cha nhìn tôi, giọng nói kiên định vô cùng – "con không phải vật thay thế của bất kỳ ai. Con chính là con, là con gái duy nhất, độc nhất vô nhị của Lâm gia chúng ta."
Nước mắt tôi không kìm được nữa, tuôn trào ra.
Thì ra, là như vậy.
Tôi không phải "giả tiểu thư" gì hết, đây chính là nhà của tôi.
Cha mẹ chính là cha mẹ ruột thịt của tôi.
Huyết thống, vào khoảnh khắc này, trở nên nhỏ bé và vô nghĩa.
Phòng họp chìm trong tĩnh lặng.
Nhưng người duy nhất bị che mắt từ đầu đến cuối lại chính là tôi.
Ngay cả "kẻ tham vọng" Cố Minh Viễn cũng hoàn toàn câm lặng.
Cảnh sát nhanh chóng đến, bắt đi Cố Minh Viễn và Tống Dao vì tội lừa đảo thương mại và phỉ báng.
Sau khi đại hội cổ đông kết thúc, cả gia đình tôi cùng Cố Diễn trở về nhà.
Chú Vương cũng đến, ông là "bạn xấu tốt nhất" của cha, đồng thời cũng là "giám đốc hậu cần" trong vở kịch lần này.
Mẹ đích thân vào bếp, làm một bàn đầy món ăn.
Trên bàn ăn, cha nâng ly rượu, nhìn tôi, xúc động nói:
"Con gái, những ngày qua, thật đã làm con chịu ấm ức rồi."
Tôi lắc đầu, cười đáp:
"Không ấm ức đâu, thật ra còn rất vui nữa."
" Đúng rồi, đúng rồi!" – mẹ lập tức hớn hở – "Mẹ đã nói rồi mà, diễn xuất của mẹ cũng đâu có tệ! Nhất là cảnh đuổi con ra khỏi nhà, cái biểu cảm đau lòng ấy, tuyệt vời luôn!"
Em trai ngồi một bên lẩm bẩm:
"Mẹ, mẹ suýt nữa cười thành tiếng thì có."
"Hồ đồ! Đấy gọi là cười trong bi thương!"
Cả nhà lại khôi phục tiếng cười rộn rã thường ngày.
Chú Vương nhìn chúng tôi, cười nói:
"Lão Lâm à, kịch bản nhà anh có thể đem quay phim truyền hình, đảm bảo bùng nổ."
"Đương nhiên rồi!" – cha đắc ý đáp.
Trong lúc ồn ào, Cố Diễn gắp cho tôi một miếng sườn xào chua ngọt – món tôi thích nhất.
Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng:
"Từ nay về sau, sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa."
Mẹ lập tức chớp thời cơ, bắt đầu thúc giục:
"Tiểu Cố này, con xem, Vãn Vãn nhà bác cũng đâu còn nhỏ nữa, chuyện của hai đứa, có phải cũng nên tính đến rồi không?"
Cha cũng gật đầu:
"Cha thấy được đấy! Tìm dịp nào đó, hai bên gia đình gặp mặt, định ra cho xong!"
Cố Diễn mỉm cười, nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Mặt tôi đỏ bừng ngay tức khắc.
"Cha! Mẹ!" – tôi thẹn thùng đến mức dậm chân liên tục.
Tôi có một người cha cưng chiều tôi như công chúa, một người mẹ lắm trò nhưng yêu thương tôi vô bờ, một cậu em trai miệng thì độc nhưng lòng mềm, và bây giờ… dường như còn có thêm một người bạn trai thâm tình mà ôn nhu.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ, ánh nắng len qua khung kính, phủ lên cả phòng khách một màu vàng ấm áp.
Chúng tôi là một gia đình.
Có hay không cùng huyết thống, còn quan trọng gì chứ?
Tình yêu, mới là sợi dây bền chặt nhất, vĩnh viễn không thể phá vỡ trong thế gian này.
<Hoàn>
------------------------
Giới thiệu truyện: Nếu mấy bồ muốn coi nhũng bộ về gai đình tương tự, có thể tham khảo bộ này: Nhật Ký Làm Mẹ Của Một Thằng Nhóc ‘Tẻn Tẻn’ Chính Hiệu
Tôi là một cô nàng xinh đẹp, mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, làm việc trong giới giải trí. Nhưng lại có một đứa con siêu dạn dĩ.
Nói thật, không đùa đâu.
Tôi lỡ miệng khen nam phụ đoàn phim trông cũng khá bảnh bao.
Nó bèn nói:
“Anh đẹp trai ơi, mẹ em muốn kết bạn WeChat với anh đấy.”
Dẫn nó đi dự tiệc, vừa bị anh bàn bên hút thuốc phả khói khiến tôi nhíu mày.
Nó liền nói:
“Đây là nơi công cộng mà, sao không có ý thức vậy? Không hút thuốc không được à?”
Ở bãi đỗ xe, gặp fan cuồng cố tình chặn xe tôi.
Nó bảo:
“Tránh ra đi, mẹ tôi mới thi bằng lái đấy. Cẩn thận kẻo bị đ.â.m c.h.ế.t giờ.”
Chỉ với cái miệng nhỏ đó, ngày nào nó cũng đưa tôi lên hot search, rồi còn đẩy tôi thành top trending luôn.