Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full Cập Nhật - Linh Dị

Chương 150

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bố tôi làm những việc này đã lâu, nhưng từ nhỏ đến giờ tôi chỉ nhìn thấy vài lần. Một mặt, tôi không tin vào những điều này, luôn cảm thấy ông ấy đang giả thần giả quỷ lừa người, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mặt khác là người ngoài cuộc không được nói một lời nào, cả quá trình vô cùng nhàm chán, tính tôi nghịch ngợm, không thể ngồi yên được.

Nhưng những quá trình này, ông ấy đều vẽ vào một cuốn sách, và mỗi tuần đều bắt tôi đọc, trong lòng tôi đã thuộc làu.

Giờ Hợi nhập mộ, trước tiên rắc một vòng gạo nếp trộn tro hương quanh hố mộ. Về chuyện này, bố tôi nói, "tay không đánh người cười", đây là lễ gặp mặt cho các tiền bối dưới đất, cũng giống như việc mời t.h.u.ố.c lá ở dương gian vậy.

Giờ Tý đốt hương, khi mặt trăng lên đến đỉnh đầu, phải cắm hương sừng tê giác vào bốn góc hố mộ. Hương này cháy lên có màu xanh xám, khói tụ thành sợi mảnh không tan, bay thẳng lên trên.

Sau khi đốt hết hương, việc nằm âm thực sự mới bắt đầu.

Trong cái hố sâu hình chữ nhật, cao bằng người, đáy lót bảy lớp giấy vàng, tôi cởi giày, nhảy xuống đáy hố nằm xuống.

Lạnh quá!

Bây giờ là cuối tháng hai, trời còn se lạnh, nơi này lại ở dưới đáy hồ, nước ngầm âm ỉ thấm ra, rất nhanh đã làm ướt sũng mấy lớp giấy vàng mỏng manh kia.

Bộ đồ vải gai mỏng manh trên người gần như chẳng có tác dụng gì, tôi cảm thấy như đang nằm trên một miếng bọt biển thấm đầy nước đá, hơi lạnh tràn vào từng lỗ chân lông.

Răng tôi va lập cập, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị cắt thành những hình chữ nhật nhỏ, mũi tôi không kìm được bắt đầu cay xè.

Tôi từng rất ngưỡng mộ bố mình, luôn cảm thấy ông ấy làm việc rất dễ dàng, nằm trong một cái hố bùn, ngủ ba ngày, là có thể kiếm được một hai vạn, bằng lương của một sinh viên đại học làm hơn một tháng.

Ông ấy luôn nói với tôi phải học nhiều, nhưng tôi lại thấy học không có ích gì, học hành cực khổ bao năm, làm sao kiếm được nhiều tiền như ông ấy.

Ông ấy đùa, bảo tôi kế thừa sự nghiệp, tôi cũng không muốn.

Tôi nói đó là giả thần giả quỷ lừa người, tôi không làm loại chuyện đó.

Bây giờ thử mới biết, hoá ra ông ấy không lừa người, làm công việc này, cũng không dễ dàng như tôi nghĩ.

Bố tôi chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ sở, bây giờ còn trở thành dáng vẻ không ra người không ra ma, mọc nhiều vết đồi mồi như vậy, cũng không biết có sống sót được không.

Lòng tôi chua xót, không kìm được khẽ nức nở.

Khóc được hai tiếng, tôi vội đưa tay bịt miệng lại.

Mạc sư phụ kia vẫn còn ở trên nhìn xuống, chắc ông ta tưởng tôi bị dọa sợ rồi?

Tôi không thể khóc, không thể làm mất mặt bố tôi.

Tôi mím chặt môi, hít sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc.

Tiếng khóc vẫn không ngừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn.

"Huhu huhu..."

Giọng nói trong trẻo, nghe như của một cô gái.

Tôi không khóc, vậy đây là tiếng của ai?

Tôi tưởng mình nghe nhầm, vội nín thở, vểnh tai lắng nghe.

"Huhu...hộc hộc..."

Tiếng nức nở đột ngột dừng lại, chuyển thành tiếng thở dốc nặng nề.

Tiếng này, rất rất gần, như thể phát ra từ phía dưới tôi.

Lòng tôi thắt lại, da gà nổi khắp người.

Thật không giấu gì, ý nghĩ đầu tiên của tôi là muốn chạy trốn.

"Quy tắc của việc nằm âm, tất cả nằm ở chữ ‘ nằm ’, lưng phải dán chặt vào mặt đất, đảm bảo diện tích cơ thể tiếp xúc với giấy vàng là lớn nhất.

"Như vậy, khí của con mới có thể thấm xa, truyền sâu, mới có thể khiến những thứ dưới đó cảm nhận được."

Khuôn mặt nghiêm nghị của bố hiện ra trước mắt tôi.

"Đặc biệt là hai ngày đầu, không được trở mình, không được cử động lung tung, đừng nói gì khác, con thử nằm trên giường sáu tiếng xem? Con còn không chịu nổi! Còn thực sự nghĩ bố kiếm tiền dễ dàng vậy sao!"

Mắt tôi lại đỏ hoe.

Đúng vậy, tôi phải cứu bố, tôi phải câu thứ dưới đó lên, bố tôi mới có thể sống sót.

Tôi cố kìm nén ý nghĩ bỏ chạy, nghiến chặt răng, kiên quyết dán chặt lưng vào mặt đất, trong lòng không ngừng niệm thầm, không sao đâu, là tự mình hù dọa mình thôi. Tất cả chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác thôi, giống như sự phóng đại của nỗi sợ hãi trong lòng tôi khi trước xem phim kinh dị vậy.

Mãi mới vỗ về xong cảm xúc, bớt sợ một chút, tờ giấy vàng dưới thân bỗng nổi lên một cục u to bằng nắm tay.

Sau đó, cục u càng lúc càng lớn, có thứ gì đó đang đẩy giấy vàng nhô lên.

Thứ đó vừa cứng vừa tròn, dí chặt vào m.ô.n.g tôi.

Nước mắt tôi sắp trào ra luôn rồi, nhưng tôi vẫn cắn răng, dùng sức ấn chặt m.ô.n.g xuống, không cho nó chui lên.

Nhưng không ngờ, sức của nó quá lớn, "Phụt" một tiếng, mấy lớp giấy vàng bị chọc thủng.

Tôi bị đẩy bật lên, m.ô.n.g nhấc bổng, thân thể không kìm được mà lộn vòng, tôi chống tay, ngồi phịch xuống đất.

Ở cái lỗ đó, một cái đầu chui lên...

Trời quá tối, ánh trăng mờ ảo, tôi không nhìn rõ đối phương là nam hay nữ, chỉ biết tóc thứ đó rất dài, vài sợi mái rủ xuống, che khuất khuôn mặt.

Tôi cứ thế ngồi trong hố sâu, nhìn chằm chằm vào cái đầu đó.

Một lát sau, cái đầu đó bỗng phồng má lên như con ếch.

"Khạc – piu!"

Một ngụm nước bọt lớn mang mùi m.á.u tanh nhổ vào mặt tôi.

Toàn thân tôi run lên, sợ hãi hét chói tai: "Quỷ!"

Cái hố sâu này chỉ rộng khoảng nửa mét, vừa đủ cho một người nằm, tôi không thể tránh được, vừa lớn tiếng kêu, vừa lấy hết dũng khí, nắm chặt nắm đấm, giáng một cú đ.ấ.m mạnh vào cái đầu đó.

"Bốp!"

Tiếng va chạm nặng nề của nắm đ.ấ.m vào thịt vang lên.

Đối phương cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "Á"

Giọng nói trong trẻo, hóa ra lại là một nữ quỷ!

Dưới lòng đất, lại có một tiếng gọi khác vọng lên:

"Linh Châu, sao vậy, cậu thấy gì?"

Đầu nữ quỷ rụt lại.

"Mẹ nó! Là một kẻ khó nhằn, lại không sợ huyết đầu lưỡi của tôi."

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.

Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full Cập Nhật - Linh Dị

Chương 150