"Cậu nhìn này—"
Dưới ánh trăng mờ ảo, giữa lòng hồ bỗng xuất hiện một hố sâu hình tròn khổng lồ.
Dưới đáy hố có một cầu thang dài, càng xuống sâu, ánh sáng càng bị nuốt chửng, chỉ còn lại bóng tối dày đặc, không biết dẫn đến đâu.
Kiều Mặc Vũ nói rằng sau khi cô ấy bày trận xong thì tôi ngất đi.
Ngất chừng nửa tiếng, tôi bỗng đứng bật dậy, nhảy ra khỏi hố, chạy loạn xạ rồi la hét dưới đáy hồ.
Chạy một lúc, tôi đứng yên, rồi bắt đầu nhảy nhót tại chỗ như một con ếch, rồi cái hố sâu này bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
Kiều Mặc Vũ hớn hở ra mặt.
" Tôi biết là có tác dụng mà, có Tam Dương Trận bảo vệ, Ẩn Long sẽ không ăn thịt huyết nhử, nhóc con, cậu định cảm tạ ân cứu mạng của tôi thế nào đây?"
Tôi nuốt nước bọt, mơ màng kể lại trải nghiệm vừa rồi cho họ nghe.
Kiều Mặc Vũ cười phá lên.
"Cái gì mà người khổng lồ, rắn khổng lồ trong suốt, trên đời này làm gì có mấy thứ đó, nói chuyện có khoa học chút đi được không?"
"Đó đều là sự phản chiếu nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tiềm thức của cậu sau khi bị sát khí ảnh hưởng, cậu xem phim hoạt hình không ít đâu nhỉ, Attack on Titan?"
"Khoa học ư..."
Tôi cười khổ, chỉ tay vào cầu thang trước mắt.
"Cô nói với tôi về khoa học, vậy cái này là gì?"
"Đây là huyền học, không phải đều nói tận cùng của khoa học là huyền học sao?"
Kiều Mặc Vũ đẩy tôi một cái, ra hiệu tôi đi xuống cùng họ, nói rằng vừa nãy đáy hồ rung chuyển rất mạnh, chắc chắn gia tộc Huyết Nhử đã phát hiện ra.
Chúng tôi phải vào mộ trước khi họ đến.
Tôi dừng bước, do dự lắc đầu.
" Tôi phải đi tìm bố tôi."
Tôi không tin bố sẽ lừa tôi.
Sự thật đã bày ra trước mắt, dưới đáy hồ này quả thực có một ngôi mộ cổ.
Phương pháp của Kiều Mặc Vũ có hiệu quả, điều này cũng chứng tỏ tôi đúng là "huyết nhử" mà cô ấy nói.
Nhưng tôi không tin bố tôi sẽ lợi dụng tôi như vậy.
Chắc chắn bố cũng bị lừa rồi.
Bố tôi làm nghề này mười sáu năm rồi, sau khi mẹ tôi mất vì khó sinh, ông vừa phải nuôi con vừa phải làm việc, trong lúc cùng quẫn, có người thân giới thiệu cho ông một nghề kiếm tiền, hỏi ông có làm không.
Người đó nói nghề này mỗi tháng chỉ cần làm hai, ba lần, mỗi lần ba ngày, số tiền kiếm được đủ cho cả gia đình chi tiêu. Khi bố đi làm, có thể thuê một người giúp việc đến trông tôi, những ngày khác, bố cũng có đủ thời gian ở bên tôi.
Bố tôi thực ra gan cũng không lớn lắm, nhưng vì kiếm tiền, vẫn cắn răng đồng ý.
Không ngờ những lời nói, sách vở của những người " nằm âm" đó đều là lừa đảo, bố tôi cũng bị mắc lừa.
Đúng, không sai, chính là như vậy.
Ngô Gia này mới là huyết nhử, người thân từng chỉ điểm cho bố tôi chắc chắn là do ông ta phái đến, bố tôi cũng giống tôi, đều bị ông ta che mắt.
Bây giờ mộ đã mở, chúng tôi mất giá trị lợi dụng, ông ta còn không biết sẽ đối xử với bố tôi thế nào, nếu tốt thì vứt bỏ không quan tâm, nếu xấu thì có khi còn g.i.ế.c người diệt khẩu.
Tôi phải đi cứu bố!
Tôi phải tìm bố ngay lập tức.
Tôi quay đầu định chạy.
Kiều Mặc Vũ túm lấy cổ áo sau của tôi, dùng tay tát vào đầu tôi.
" Tôi thấy cậu muốn đi gặp mẹ cậu thì có!"
"Sau khi mộ mở, sát khí hoành hành, rất hỗn loạn, cậu đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi."
Lục Linh Châu cũng khuyên: "Cậu vội gì chứ, mộ đã mở, huyết nhử còn vội hơn cậu, sẽ đến ngay thôi, cậu vào trong tự nhiên sẽ gặp được bọn họ."
Tôi lắc đầu.
"Bố tôi đi còn không vững, họ sẽ không mang bố tôi đi đâu, bây giờ bố một mình, chắc chắn rất cần tôi."
"Xì—"
Kiều Mặc Vũ cười mỉa mai.
Lục Linh Châu không hiểu gì, hỏi tôi là ý gì, tôi kể lại chuyện mấy ngày nay và suy đoán của mình cho cô ấy nghe, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
"Bảo sao cậu chỉ có thể học trường nghề!"
"Nằm âm căn bản sẽ không tạo ra nhiều tử khí như vậy! Bố cậu mới là huyết nhử, ông ấy câu rồng thất bại, bị phản phệ rồi."
"Cho nên mới phải dùng đến cậu, cậu là huyết nhử dùng một lần đã được ông ấy nuôi dưỡng nhiều năm, hiểu chưa?"
" Tôi không hiểu!"
Tôi cố chấp nắm chặt tay.
"Đó là bố tôi, tôi biết ông ấy mười sáu năm rồi, mới gặp các cô hai ngày, tôi dựa vào đâu mà tin các cô, lại không tin bố tôi?"
Kiều Mặc Vũ: "Dựa vào cái tát của tôi!"
Kiều Mặc Vũ giơ tay lên, định đánh tôi nữa, tôi vội né người sang một bên, không ngờ, hụt chân một cái, thế là cứ thế lăn xuống cầu thang.
"Bộp...bộp...bộp..."
Tiếng va chạm đều đặn vang lên, tôi ôm đầu, khắp người đau buốt vì va vào bậc thang, tiếng nói chuyện của hai chị em tâm thần trên đầu ngày càng xa.
Lục Linh Châu: "Ôi chao, làm sao bây giờ?"
Kiều Mặc Vũ: "Đó là số mệnh của cậu ta, không liên quan đến chúng ta."
"Ồ, vậy mau đi thôi."
***
Bậc thang này dài hơn tôi tưởng rất nhiều, tôi lăn không biết bao lâu, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, khi dừng lại, đầu óc trống rỗng mấy giây.
Sau đó, cảm giác đau rát từ khắp cơ thể truyền đến, khiến ý thức của tôi dần tỉnh táo trở lại.
Tôi thở hổn hển vài tiếng, từ từ chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Dưới lòng đất rất tối, không nhìn thấy gì, loại bóng tối đặc quánh và trống rỗng này, khi con người ở trong đó, sẽ cảm thấy đặc biệt nhỏ bé, sẽ có cảm giác sợ hãi trần trụi, hoảng loạn và bất lực.
Ban đầu tôi ngồi yên không dám động.
Nhưng rất nhanh, tôi lại nghĩ đến bố tôi.
Bố tôi yếu ớt như vậy, tình trạng của ông còn bất lực hơn tôi, tôi nên tìm thấy ông ngay lập tức.
Tôi lấy hết can đảm đứng dậy, như người mù, hai tay đưa ra trước, xòe ngón tay, từ từ di chuyển về phía trước.