Tôi đã đánh bạn ấy một trận tơi bời, bố tôi nghe tin vội vã chạy đến, không nói hai lời đã mắng tôi, còn bắt tôi xin lỗi bạn ấy.
Tan học, tôi không chịu về nhà, một mình chạy ra núi sau trốn.
Trốn đến khi trời ngày càng tối, không nhìn thấy gì cả, trong rừng bắt đầu có tiếng động vật kêu.
Tôi sợ đến phát khóc, loạng choạng chạy ra, vừa khóc vừa gọi tên bố tôi.
"Tiểu Dương?"
Bố tôi đang sốt ruột tìm tôi khắp núi, thấy tôi liền chạy đến, cúm xuống ôm lấy tôi.
Đêm đó, cũng giống như hôm nay, trong bóng tối dày đặc, hai bố con chúng tôi nắm tay nhau.
Tôi hỏi bố, trong rừng có phải có yêu quái không.
Bố nói, đừng sợ, bố sẽ biến thành siêu nhân, đánh đuổi yêu quái đi.
Lòng bàn tay bố dày dặn, ấm áp, có ông nắm tay, nỗi sợ hãi trong lòng tôi lập tức tan biến gần hết.
Ánh sáng xám mờ ảo ở đằng xa lại xuất hiện.
Tôi nói với bố, đi về hướng đó.
Đi được một lúc, tôi cảm thấy có tiếng bước chân rất nhẹ xung quanh.
Hình như có người đang rón rén đi theo chúng tôi.
Tôi rùng mình, nắm c.h.ặ.t t.a.y bố.
"Bố, bố có nghe thấy không?"
"Đừng sợ!"
Bố miệng an ủi tôi, nói chắc là tôi nghe nhầm, nhưng lại tăng tốc bước chân, tôi bị ông kéo mạnh, cũng đi theo rất nhanh.
Sương mù màu xám dày đặc hiện ra.
Bố tôi vui mừng khôn xiết.
"Quả nhiên có ánh sáng!"
Sau khi bước vào màn sương xám, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, những tiếng bước chân dường như cũng nặng hơn, tôi lo lắng, lấy hết can đảm, liếc nhìn về phía sau.
Cái nhìn này khiến tôi sợ mất hồn vía.
Chỉ thấy trong màn sương mù, có hơn mười bóng người.
Họ đang theo sát chúng tôi, bước nhanh đến vây quanh.
"Bố, có quái vật, rất nhiều quái vật!"
Tôi sợ đến mức dán chặt vào người bố.
Bố tôi gặp nguy không loạn, bảo tôi đừng quan tâm đến chúng, trước tiên tìm lối vào mới là quan trọng.
"Tiểu Dương, mau nói cho bố biết, lối vào rốt cuộc ở đâu?"
Những con quái vật đó cũng không biết tại sao, đột nhiên đều dừng lại, bất động trong sương mù như những bức tượng đá.
Trong lòng tôi hơi bình tĩnh lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y bố, nhìn quanh một lượt.
Trong màn sương mù màu xám đậm, có một vệt sáng trắng nhạt.
Tôi đưa tay chỉ về phía trước bên phải.
"Bố ơi, con nhìn thấy ánh sáng trắng rồi, nó ở ngay đó, chúng ta mau đi!"
Chúng tôi tăng tốc bước chân, đi về phía ánh sáng đó.
Những bóng người xung quanh cũng theo đuổi với tốc độ tương tự.
Nhưng không biết tại sao, chúng không còn chạy bằng bốn chi như trước nữa, mà chỉ giữ một khoảng cách nhất định, không xa không gần theo sau chúng tôi.
Đến gần ánh sáng, trong màn sương mù, lại xuất hiện hai bóng người.
Hai người đó nhìn thấy chúng tôi, cũng đồng thời dừng lại.
Một giọng nữ trong trẻo cảm thán: "Trời ơi, nhiều vụ khí thế này?"
Người còn lại nói:
"Cái thứ này vốn là âm khí địa mạch hóa thành, càng đánh càng nhiều, căn bản không thể nào hết được, tôi ở lại chặn hậu, cậu cầm hỏa phù lên trước đi."
Lòng tôi nhẹ nhõm.
"Kiều Mặc Vũ, Lục Linh Châu?"
Nghe thấy tiếng tôi, hai người đầu tiên sững sờ, ngay sau đó, Lục Linh Châu từ từ giơ hai tay lên trong màn sương mù.
"Nhóc con, cậu đứng yên đó đã."
Cô ấy giải thích với tôi rằng thứ trong màn sương mù này được gọi là vụ khí, là một loại côn trùng nhỏ giống bướm đêm, được kết tụ từ âm khí dày đặc gần địa mạch. Loại côn trùng này có số lượng rất lớn, tụ tập thành hàng ngàn hàng vạn con, có khả năng bắt chước, mô phỏng hình dạng của những sinh vật mà chúng đã nhìn thấy, như người, động vật, v.v.
Bình thường, chúng không có tính công kích, nhưng cảm xúc mãnh liệt của con người sẽ gây ra d.a.o động trong khí trường xung quanh, khiến chúng bất an và trở nên bạo động. Đừng nhìn chúng nhỏ bé mà coi thường, một khi Vụ khí phát động tấn công, chúng sẽ lao lên cắn xé da thịt, âm độc xâm nhập vào cơ thể, chỉ trong chớp mắt có thể hút khô m.á.u người, biến con người thành xác khô.
Thứ này chẳng khác gì một quả b.o.m nổ chậm.
Lục Linh Châu dặn tôi nhất định phải giữ bình tĩnh, từ từ tiến lại gần cô ấy, tuyệt đối không được hoảng loạn, không được làm kinh động đến Vụ khí.
Tôi vốn không sợ lắm, nghe cô ấy nói vậy, lập tức trở nên căng thẳng.
Tôi muốn kéo tay bố, nhưng bố tôi lại cào nhẹ vào lòng bàn tay tôi vài cái, rồi nhanh chóng buông tay ra.
Tôi không hiểu ý ông ấy lắm.
Đối diện, Kiều Mặc Vũ thăm dò, hỏi tôi có phải đi một mình không.
"Tâm lý của cậu cũng tốt đấy chứ, nhiều vụ khí như vậy theo sau mà cũng không sụp đổ."
" Tôi không phải..."
Bố tôi đột nhiên dẫm lên mu bàn chân tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu ra ý ông ấy.
Ông ấy không tin tưởng hai người này.
Ông ấy sợ họ làm hại tôi, trong màn sương mù dày đặc này, ông ấy che giấu thân hình, phòng trường hợp đối phương có hành động bất ngờ, chúng tôi vẫn có thể giữ lại một đường lui.
Vì vậy tôi lập tức đổi lời.
" Tôi không phải người bình thường, gan tôi không nhỏ đến thế đâu."
Tôi nói với Lục Linh Châu và Kiều Mặc Vũ rằng sau khi tôi ngã xuống cầu thang, tôi đã loạng choạng đi theo ánh sáng và tìm thấy nơi này.
Lục Linh Châu gật đầu, hai người từ từ tiến lại gần tôi trong màn sương mù.
"Cậu đứng yên đó nhé, đừng căng thẳng, đừng sợ."
Bốn mét, ba mét, hai mét, họ càng ngày càng gần tôi.
Gần đến mức, tôi thậm chí có thể nhìn rõ, Lục Linh Châu đang cầm một vật mỏng manh giống như tờ giấy trong tay.
Đúng lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra.
Bố tôi đột nhiên lấy ra một vật từ trong lòng, chĩa về phía Lục Linh Châu.
"Bùm!"
Một tiếng s.ú.n.g nổ, lửa b.ắ.n ra, xé toạc màn sương mù.
Tôi thấy Kiều Mặc Vũ nhanh chóng kéo Lục Linh Châu một cái, Lục Linh Châu nghiêng người tránh, viên đạn sượt qua cánh tay cô ấy, b.ắ.n ra một vệt m.á.u lớn.