"Theo di chúc bà ấy để lại, những thứ quan trọng đó, đều được chôn theo bà ấy rồi."
"Còn lại những đồ đạc không mang đi được, bà ấy đều cho đốt hết, bây giờ căn nhà cũ chỉ còn là một cái vỏ trống rỗng, chẳng còn gì cả."
Chị họ nghe thấy hai chữ "nhật ký", mắt chợt sáng lên.
"Vậy thì chúng ta mở nắp quan tài ra, lấy quyển nhật ký của bà ấy ra xem."
Giang Hạo Ngôn kiên quyết từ chối.
"Không được!"
"Bà cô tôi vất vả cả đời, vừa mới yên nghỉ, sao có thể tùy tiện mở nắp quan tài? Bố tôi sẽ đánh c.h.ế.t tôi mất!"
Đứng trên lập trường của một người bạn, tôi có thể hiểu Giang Hạo Ngôn.
Mặc dù tôi thông cảm cho chị họ, một người chồng chưa cưới lớn đùng đùng như vậy nói mất tích là mất tích, nhưng chuyện này không hề liên quan đến nhà họ Giang.
Không có lý do gì mà lại vì một người xa lạ không liên quan mà đi mở nắp quan tài của người lớn tuổi được kính trọng nhất trong nhà mình.
Tôi an ủi chị họ, bảo chị ấy cứ nghỉ ngơi một đêm rồi nói, ngày mai hãy nghĩ xem có cách nào khác không.
Chị họ mặt mày buồn bã, thất thần, như một cái xác không hồn bị Lăng Linh kéo về phòng.
***
Đêm khuya thanh vắng, ngoài cửa sổ treo một vầng trăng khuyết lạnh lẽo.
Cây ngô đồng trong sân lá cành lay động, phát ra tiếng "ù ù" trong gió.
Tôi nằm trên giường, trằn trọc không yên, nghĩ xem có cách nào để mở nắp quan tài một cách thuận lợi không.
Thông thường, phong thủy chú trọng "tang thừa sinh khí, kỵ động thổ phá khí". Trừ khi có trường hợp đặc biệt, ví dụ, vị trí mộ huyệt không được chọn tốt, hoặc thời gian hạ táng không đúng, hoặc người c.h.ế.t có uất ức lớn. Nếu phạm phải những điều này, vào ngày cúng thất thất, có thể thuận thế mở nắp quan tài để xả âm khí.
Nhưng thầy phong thủy mà nhà họ Giang mời chắc chắn cũng là người có chút tài năng trong giới, tôi không thể nói bừa trước mặt người ta, phải tìm một lý do thích hợp.
Nghĩ đến nửa đêm, cuối cùng trong lòng cũng có chút tính toán, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vừa mới nhắm mắt, tôi bỗng nghe thấy một tiếng "cạch" rất khẽ.
Tôi giật mình, lập tức mở mắt, chạy thẳng ra cửa sổ.
Kéo rèm cửa ra, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai, đội chiếc mũ lưỡi trai đen, cẩn thận nhặt lấy lon nước ngọt bị vô tình giẫm bẹp trên đất.
Cô ấy nhìn xung quanh một lượt, ôm chặt cái xẻng trong lòng, bước chân vội vã, chạy về phía đầu làng.
Trong lòng tôi thầm kêu một tiếng không ổn.
Không hay rồi, chị họ định một mình đi mở nắp quan tài!
Một ngọn lửa giận bốc lên trong lòng tôi.
Tôi đã nói rồi, ngày mai đợi tin tôi, đợi tin tôi, sao người này làm việc lại hấp tấp như vậy.
Nhà họ Giang tiếp đãi chúng tôi chu đáo như vậy, cô ấy lại nửa đêm đi trộm đào mộ người lớn tuổi của người ta, chuyện này tôi biết giải thích thế nào đây?
Tôi vội vàng thay quần áo, mở cửa phòng.
Cửa vừa mở, tôi đ.â.m sầm vào một bộ n.g.ự.c rắn chắc.
Cơ thể tôi loạng choạng, theo bản năng ngã về phía sau.
Giang Hạo Ngôn đưa tay ra đỡ.
Tôi lập tức dồn khí xuống đan điền, chân phải lùi lại, bám chặt xuống đất, đứng vững vàng.
Tay Giang Hạo Ngôn cứng đờ giữa không trung.
Tôi thẳng người lên, đắc ý nói: "Thấy công phu của tôi chưa hehe."
Giang Hạo Ngôn bất lực cong khóe môi, từ từ thu tay về.
"Kiều Mặc Vũ, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Ánh đèn hành lang vàng vọt phác họa khuôn mặt góc cạnh của cậu ta, sống mũi thẳng tắp, môi mím chặt, toát lên một vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.
Tiểu Giang ít khi nào nghiêm túc như vậy.
Tôi xấu hổ cúi đầu.
"Cậu biết hết rồi sao?"
"Là tôi không đúng, chúng ta mau đuổi theo, vẫn còn kịp."
Giang Hạo Ngôn sững sờ.
"Gì cơ?"
Tôi túm lấy tay Giang Hạo Ngôn.
"Chị họ đi đào mộ bà cô cậu kìa, đi mau!"
***
Hai người chúng tôi thở hổn hển đuổi theo suốt một đoạn đường, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé phía trước.
Giang Hạo Ngôn giận tím mặt.
"Người này thật sự không biết điều gì cả, không có sự đồng ý của chúng tôi, sao có thể làm chuyện như vậy chứ?"
"Này, cô đứng lại cho tôi!"
Một tiếng hét lớn, cái xẻng trong tay người phía trước rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Cô ấy run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy tôi và Giang Hạo Ngôn, miệng méo xệch, òa khóc.
"Kiều Mặc Vũ, Giang Hạo Ngôn, hai người làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp!"
" Tôi còn tưởng có thứ gì đó đang đuổi theo tôi, huhu..."
Tôi nhíu chặt mày.
"Lăng Linh, sao lại là cậu, chị họ đâu?"
Lăng Linh nức nở, nói rằng từ lúc tối về nhà họ Giang, chị họ bảo không ngủ được, ra ngoài đi dạo, kết quả là đi rồi không thấy về nữa.
Cô ấy lo lắng đợi đến nửa đêm, càng nghĩ càng bất an.
Chị họ tính cách cố chấp, chuyện đã quyết thì chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy hy vọng, chị ấy không thể bỏ cuộc như vậy, có khi nào một mình đi mở nắp quan tài rồi không?
Lăng Linh muốn tìm tôi, nhưng lại sợ bị tôi mắng.
Thế là cô ấy lén lút ra ngoài, định đuổi theo chị họ, đưa chị ấy về.
"Cậu lấy cái xẻng ở đâu ra?"
Lăng Linh ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt giàn giụa nước mắt.
" Tôi nhặt đại ở gốc tường ngoài cổng, tôi nghĩ nhỡ đâu trong rừng gặp phải dã thú, cũng có cái để tự vệ."
Tôi bực bội đá bay hòn đá vụn bên đường: " Tôi ở trên lầu nhìn thấy bóng dáng gầy gò nhỏ bé, còn tưởng là chị họ cậu!"
"Theo như cậu nói, chị ấy đi sau bữa tối à? Vậy chắc giờ này quan tài đã mở xong rồi!"
Lăng Linh nín khóc mỉm cười.
"Thật sao? Tôi gầy đến thế ư?"
Cô ấy còn vui vẻ sờ lên má mình, rồi lại giơ cánh tay lên nhìn bắp tay.
Mặt Giang Hạo Ngôn tái mét.
"Bây giờ là lúc quản chuyện đó sao?"
"Nếu thật sự đã mở nắp quan tài, Lăng Linh, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Thuyết. Thuyết có kênh audio, các cậu thích nghe audio thì qua ủn mung cho Thuyết nhenn 😘