Hình Tượng Không Thể Sụp Đổ

Chương 122

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Văn Dịch hôn hôn môi Sở Ngôn, đứng dậy bưng đến những món ăn nóng đã được cho người chuẩn bị sẵn.

Ăn đến bảy phần no, Sở Ngôn đột nhiên nhớ lại những chuyện mà ma ma đã dạy cho mình ngày hôm trước. Đầu tiên là đỏ mặt, ngay sau đó lại sợ hãi lên. Cô đề nghị với Văn Dịch: “Chúng ta hôm nay phân phòng ngủ đi?”

Văn Dịch nhíu mày: “Thành thân ngày đầu tiên đã muốn đuổi ta ra ngoài?”

Sở Ngôn rên rỉ: “ Nhưng mà ta sợ đau.”

Văn Dịch sững sờ, ngay sau đó cười thành tiếng, dỗ dành nói: “Ta sẽ nhẹ nhàng, không làm đau ngươi.”

Sở Ngôn căn bản không tin: “Không thể nào, ma ma đều nói, sẽ rất đau, còn nói gì mà dù đau cũng phải chịu, phi! Ta mới không chịu đâu.”

Văn Dịch yêu c.h.ế.t cái dáng vẻ nhỏ nhắn này của Sở Ngôn, anh hướng về phía cô bảo đảm: “Ta nhất định không làm đau ngươi, tin ta.”

Sở Ngôn cân nhắc một chút, một bên là ma ma trong cung chỉ mới quen một ngày, một bên là phu quân của mình …

“Vậy nói trước nhé.” Sở Ngôn giơ tay, vươn một ngón tay chọc chọc vào n.g.ự.c Văn Dịch: “Nếu làm ta đau, sau này chúng ta đều phân phòng ngủ.”

Văn Dịch hiểu ra rằng hôm nay mình dù thế nào cũng phải hầu hạ Sở Ngôn, người sợ đau, cho thật tốt, nếu không sau này e rằng ngay cả giường của Tần vương phi nhà mình cũng không lên được.

Anh hít sâu một hơi, đáp: “Được.”

Sở Ngôn được hứa hẹn, lại bưng lên một chén hoành thánh nhỏ ăn hai viên, sau đó liền lau miệng, nói: “Ta đi súc miệng.”

Kết quả còn chưa đứng dậy, đã bị Văn Dịch một phen ôm vào lòng, hôn lên môi.

Hiện thực và vở kịch 《Âm Dương Sai 》 từng thịnh hành ở Kim Lăng đã đi về hai thái cực hoàn toàn trái ngược.

Nam nữ chính trong 《Âm Dương Sai 》 cuối cùng âm dương cách biệt, khiến người ta rơi lệ. Còn Tần vương và Ninh đại cô nương, nguyên mẫu của câu chuyện trong 《Âm Dương Sai 》, cuối cùng lại là hữu tình nhân chung thành quyến thuộc, khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.

Vào mùa xuân năm thứ ba sau khi Tần vương phủ có nữ chủ nhân, Tần vương phi một mực đòi đến yến hội mùa xuân xem náo nhiệt, khoác chiếc áo lông cừu mỏng, được Tần vương dắt đi học cưỡi ngựa bên trại ngựa.

Yến hội mùa xuân năm nay náo nhiệt hơn mọi năm rất nhiều, chỉ vì đầu năm có một trận tuyết lớn, dẫn đến việc các quan viên ở nơi khác mang theo gia quyến đến Kim Lăng báo cáo công tác vào cuối năm ngoái không thể không ở lại đây. Chủ nhà tổ chức yến hội mùa xuân liền mời tất cả họ đến.

Mặc dù mọi người trên bàn tiệc trò chuyện vui vẻ, nhưng khi tản ra du ngoạn, vẫn không tránh khỏi việc phân chia theo địa phương, phe phái, tự thành một nhóm.

Có một đám quan quyến từ nơi khác đến, thấy Tần vương đang dắt ngựa và Tần vương phi đang ngồi trên lưng ngựa bên trại ngựa, không khỏi bàn tán vài câu. Có người khen đôi vợ chồng này tướng mạo xứng đôi, cũng có người cười họ giống như đôi vợ chồng son mới cưới, đi đến đâu cũng Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh.

Trò chuyện một hồi, liền có người nói về tin tức vỉa hè mà nhà mình nghe được, nói là Tần vương thương tiếc Tần vương phi thân thể yếu đuối, không muốn để nàng mang thai, vì thế hoàng đế bệ hạ còn chuẩn bị đem một vị hoàng tử dưới gối của mình cho Tần vương làm con thừa tự.

Tuy nói thời buổi này các cô nương hành xử ngày càng giống nam tử, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Trong mắt người thời đại này, phụ nữ nào có chuyện không lấy chồng, không sinh con, vì vậy vừa nghe tin đồn này, ai nấy đều tỏ vẻ không tin.

Dù có tin, cũng đều nói Tần vương chắc không phải đã mê muội rồi, con nuôi làm sao bằng con đẻ. Có người còn nhanh miệng, trực tiếp cười nhạo Tần vương phi ngu xuẩn, lại để Tần vương tự quyết định, cũng không sợ ngày sau sủng ái không còn, ngay cả một đứa con để nương tựa cũng không có, đến lúc đó hối hận thì đã muộn.

“Các vị vẫn nên cẩn thận lời nói thì hơn.” Một giọng nói bất ngờ vang lên, cắt ngang cuộc bàn tán của họ.

Mọi người vừa nhìn, phát hiện là mấy người phụ nữ tuổi trông không lớn, nhưng đã chải búi tóc của phụ nhân. Người đi đầu cười rất hiền dịu, nhưng lời nói ra lại có chút dọa người: “Các vị chắc không biết, Tần vương phi đó nổi tiếng là tính tình không tốt, dù đã gả cho người ta cũng chưa từng thu liễm. Mùa đông năm ngoái — cũng chỉ mới mấy tháng trước, còn từng cho người ném cung nữ mà Hoàng hậu nương nương ban cho Tần vương phủ ra ngoài đường cái đấy.”

Hình Tượng Không Thể Sụp Đổ

Chương 122