Xuân săn sau khi kết thúc không bao lâu, nhân lúc Dương và Tiếu hai vị các lão đang bận rộn chèn ép Liêu các lão, Sở Ngôn canh thời gian, phong Lâm Cô lên vị trí Hoàng quý phi. Từ đây, toàn bộ hậu cung, thật sự đã trở thành thiên hạ của Lâm Cô.
Vì không có tiền lệ nào có thể tham khảo, Thượng y giám đã dò theo sở thích của nữ đế, chế tác cho Lâm Cô một bộ cung phục nam hoa lệ, xa hoa lãng phí.
Áo khoác ngoài tay áo màu xanh ngọc, trên thêu chỉ vàng, áo dài tay rộng bên trong, eo thắt đai lưng màu sẫm, đầu đội ngọc quan nạm vàng, trong tóc còn cài hai chiếc khuy ngọc rỗng có kích cỡ bằng đầu ngón tay út… Tuy không thể giống như phụ nữ, đeo các loại trâm cài, trang sức, váy áo phức tạp, nhưng cũng đã hết sức xa hoa, làm cho Lâm Cô trở nên vô cùng tôn quý.
Nếu thật sự muốn nói có chỗ nào không ổn, đó là Lâm Cô không mang theo chiếc nhẫn ban chỉ bằng vàng đen khảm ngọc mà Thượng y giám đã chuẩn bị cho anh, mà là trước sau như một, đeo chiếc nhẫn ban chỉ điệu thấp, cổ xưa mà nữ đế đã cho anh để hiệu lệnh ám vệ hoàng thất.
Sở Ngôn nhìn Lâm Cô trước mắt, trên mặt mang nụ cười, ánh mắt si mê, nhưng trong lòng lại yên lặng thở dài.
Sau khi trở về từ cuộc săn mùa xuân, cô đã đặc biệt gọi ám vệ đến, lúc này mới phát hiện ra chuyện tốt mà Hạ tần đã làm. Và nghe ám vệ báo cáo lại, Lâm Cô dường như đã động tình thật với cô. Một ngôi vị hoàng đế tốt đẹp không cần, lại cứ muốn làm thần tử, tức đến mức Sở Ngôn suýt nữa thì nôn ra một ngụm máu.
Nhưng may mà cô đã cài cắm ám vệ vào, cho nên dù có biết được muộn, cũng còn tốt hơn là không biết gì cả.
Sau đó, cô liền bắt đầu tính toán: Cốt truyện phát triển đến đây, người khác nhìn cô, vị nữ đế này, như thế nào đã không quan trọng nữa. Điều quan trọng là, làm thế nào để Lâm Cô g.i.ế.c cô trong đại điển khánh quốc.
Nói chung, chỉ cần làm cho người ta bị tổn thương đủ sâu, đủ tàn nhẫn, liền không lo không kích động được sát ý của Lâm Cô.
Điều mà Lâm Cô không thể nào nguôi ngoai nhất, có lẽ chính là những gì đã phải chịu đựng khi mới vào cung. Cô hoàn toàn có thể tốn công sức vào việc này, lấy đó làm cú đánh cuối cùng đối với Lâm Cô, làm cho anh ta bị tổn thương hoàn toàn.
Vấn đề là trước khi tung ra cú đánh cuối cùng, cô nên đối xử với Lâm Cô như thế nào.
Ghét bỏ, ruồng rẫy là điều cần thiết. Nếu không tiêu hao đi chút tình nghĩa trước đó, chưa biết chừng Lâm Cô có thể sẽ biến sát ý thành cố chấp, đến lúc đó mình không bị g.i.ế.c chết, ngược lại bị Lâm Cô giam cầm trong hoàng cung, trở thành con chim trong lồng, vậy thì mất nhiều hơn được.
Nhưng hôm nay Thù Văn Các đã bắt đầu đối phó với Nội các, việc công khai ghét bỏ Lâm Cô dễ dàng gây phiền phức cho anh, điều đó cũng không tốt. Cho nên vẫn phải tốn chút thời gian, từ từ làm cho Lâm Cô cảm nhận được sự chán ghét của cô, để anh ta nguội lòng với cô.
Sở Ngôn tinh tế suy nghĩ, khi hoàn hồn, đã bị Lâm Cô ôm vào lòng.
Hưởng qua và không hưởng qua chung quy là khác nhau.
Trước đây hai người dù có thân mật đến đâu, cảm giác vẫn còn cách một lớp. Bây giờ chỉ là một cái ôm đơn giản, cộng thêm động tác Lâm Cô cúi đầu ngửi cổ cô, đã làm cho giữa hai người mang theo một sự ăn ý và thân mật khôn tả.
Chỉ tiếc là nanh vuốt của Thù Văn Các vẫn chưa được trừ sạch, cho nên dù Dương và Tiếu hai vị các lão không thể ngăn cản Lâm Cô trở thành Hoàng quý phi, Lâm Cô cũng không có can đảm vào lúc này ngủ lại tẩm điện của nữ đế.
Chỉ có thể giống như bây giờ, động tay động chân một chút, cho đỡ thèm.
Nữ đế cũng rất biết điều, thậm chí còn tham lam hơn cả Lâm Cô, hoàn toàn không thỏa mãn với việc gãi ngứa như hiện tại, thúc giục anh một câu: “Ngươi cũng làm cho Nội các động tác nhanh lên một chút, không trừ khử được Thù Văn Các, ta liền triệu ngươi thị tẩm cũng không được.”
Việc thị tẩm này khác với việc thị tẩm kia, Lâm Cô đương nhiên hiểu được. Đồng thời cũng vui mừng vì sự si mê của Sở Ngôn đối với mình, vì thế anh liền càng thêm dốc lòng đối phó với Thù Văn Các.
Tinh lực của con người đều là có hạn, khi chuyên chú vào một việc, khó tránh khỏi sẽ dễ dàng xem nhẹ một việc khác.