Khang Nghị rụt cổ, lòng đầy bất an, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay trở lại.
Chỉ thấy người mẹ kế mặt đen như than của hắn giơ tay ném tới một cái túi nhỏ nặng trịch. Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, mới phát hiện đó là một cái túi tiền. Mở ra xem, số bạc bên trong vừa khớp với số tiền tiêu vặt hắn bị cắt xén trong mấy tháng qua.
Khang Nghị chẳng thù dai, lập tức nói: “Cảm ơn mẫu thân!”
Sở Ngôn dùng ánh mắt ra hiệu: Mau biến đi.
Khang Nghị vui vẻ theo Bích Loa đi lấy than.
Trên đường đi, Khang Nghị còn nghĩ, chẳng lẽ người mẹ kế này có tính tình ăn mềm không ăn cứng? Nếu vậy thì tốt quá rồi.
Khang Nghị vui vẻ và càng kiên định với phong cách sống “cá mặn” của mình, cố gắng sống thêm vài ngày tốt đẹp trước khi tương lai bi thảm ập đến.
Bích Loa dẫn Khang Nghị rời đi không lâu thì Nhược Cát quay về.
Nhược Cát hiện đang thuê nhà ở bên ngoài, trừ khi Sở Ngôn gọi, nếu không cứ vài ngày cô mới về một lần, cũng không ở lại qua đêm, chỉ nán lại một lát, báo cáo xong công việc là sẽ rời đi.
Để phòng người khác hiểu lầm Khang phu nhân nuôi trai, mỗi lần về Nhược Cát đều thay lại trang phục tỳ nữ.
Nhưng vì vóc dáng của Nhược Cát và việc Sở Ngôn mỗi lần gặp cô đều cho người khác lui ra, nên trong phủ vẫn có lời đồn đại rằng Nhược Cát là tình nhân được Khang phu nhân nuôi bên ngoài, mặc đồ nữ vào phủ là để tránh tai mắt người đời.
Đối với chuyện này, Sở Ngôn không quan tâm, bởi vì về sau quả thật có điểm cốt truyện Khang phu nhân ngoại tình, thời gian chính là vào lúc Khang phu nhân dẫn Khang Nghị đến kinh thành ăn Tết.
Trong cốt truyện gốc, sau khi phát hiện, Khang Nghị đã cố tình dẫn theo một đám người đi bắt gian, phanh phui bê bối của mẹ kế mình. Chỉ là thời đại này quan niệm về trinh tiết của phụ nữ không quá khắt khe, những năm đầu khi các chư hầu hỗn chiến, còn có chư hầu sau khi chiếm đất của người khác đã cưới luôn vợ của họ, hoặc trực tiếp cưới cô con dâu đẹp như tiên của người ta về làm vợ chính cho con trai mình.
Do đó, vụ bắt gian không gây ra tổn hại gì về thể xác cho Khang phu nhân, chẳng qua chỉ khiến bà bị các tỷ muội nhà mẹ đẻ chê cười một phen, và làm cho danh tiếng vốn đã khó nghe của bà càng trở nên khó nghe hơn.
Cho nên mới nói, người xuyên không không thể có trái tim, nếu không e rằng dù là trái tim kim cương cũng chịu không nổi sự giày vò như vậy.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Sở Ngôn và Nhược Cát, Nhược Cát báo cáo rõ ràng hành tung của mình trong mấy ngày qua, còn kể rất nhiều tin tức vỉa hè nghe ngóng được ở bên ngoài.
Sau đó, Sở Ngôn lại kể cho Nhược Cát nghe những việc thiếu đạo đức mà mình đã làm trong mấy ngày nay, bảo Nhược Cát đem những chuyện này lan truyền ra ngoài.
Nhược Cát ghi nhớ từng việc một. Chờ khi đã nói xong mọi chuyện, đến lúc phải cáo lui, Nhược Cát lại có chút do dự.
Sở Ngôn: “Còn có việc gì à?”
Nhược Cát cúi đầu nói: “Nô tỳ từ hai tháng trước đã bắt đầu tiếp xúc với vài tiêu cục. Một là muốn kết giao với những người thường xuyên xuôi Nam ngược Bắc để moi tin tức từ nơi khác, hai là cũng muốn học chút công phu quyền cước để phục vụ phu nhân tốt hơn. Lại vô tình biết được, gần đây ở Tả Lĩnh có thêm rất nhiều người lạ đến từ Thanh Dương và kinh thành Ung đô.”
Sở Ngôn nhíu mày: “Lời này là thật?”
Nhược Cát: “Người địa phương có thể không phát hiện ra, nhưng những người trong tiêu cục quanh năm ở bên ngoài, giọng địa phương nào cũng biết một ít, nên có thể nghe ra không ít người có khẩu âm kỳ lạ đến từ đâu.”
Sở Ngôn trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Biết rồi, lui ra đi.”
Nhược Cát cung kính hành lễ rồi rời khỏi phòng.
Nhược Cát từ nhỏ đã vì khung xương to mà không được người ta đối xử như một cô gái.
Người đương thời chuộng cái đẹp, chuộng sự mảnh mai. Không chỉ nhà cao cửa rộng, mà ngay cả nhà dân thường cũng thiên vị những đứa trẻ xinh xắn hơn.
Vì thế, khi trong nhà hết tiền tiêu, cô đã bị bán đi.
Cô tuy khỏe mạnh nhưng dù sao cũng không phải nam nhi, cũng không xinh đẹp như các chị em trong nhà, không thể làm cha mẹ yêu thích, cũng đã định trước là chẳng được bao nhiêu tiền sính lễ.