Những quan viên được phái đến kinh thành thì quả thực biết rằng nay đã khác xưa, nhưng người lãnh đạo trực tiếp quá bết bát, họ có thể làm gì bây giờ?
Nhược Cát nghe thấy tiếng của Khang Nghị, chỉ cho rằng hắn là lần đầu tiên đến đây, không quen với sự phồn hoa của nơi này.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, Khang Nghị, người luôn mang vẻ mặt uể oải, không có tinh thần, sau khi chứng kiến sự phồn hoa của kinh thành lại đột nhiên trở nên hoạt bát hẳn lên.
Sau đó cũng không cần cô phải cố ý trông chừng, Khang Nghị tự mình bắt đầu quyến luyến không muốn rời khỏi những con phố phồn hoa này. Sau đó, hắn còn đi vào một tửu lầu ồn ào náo nhiệt, ngồi lì ở đó cả một buổi chiều.
Nhược Cát cẩn thận quan sát một chút, phát hiện Khang Nghị không phải là thích ăn đồ ăn của tửu lầu này, mà là thích nghe những vị khách trong tửu lầu cao đàm khoát luận.
Nhược Cát cũng đi theo nghe vài câu, phát hiện tất cả đều đang nói tốt cho triều đình, nịnh bợ Doanh quốc cữu.
Nhược Cát thấy kỳ lạ, tại sao thế tử đột nhiên lại thích nghe những chuyện này?
Khang Nghị sao có thể không thích nghe cho được? Hoàng thất hưng thịnh, vậy thì không còn chuyện gì của Sở hầu Tần Qua nữa. Tần Qua không thể thay thế hoàng thất, tự nhiên cũng không thể chiếm cứ đất phong của hắn, không thể giam cầm hắn ở Vĩnh Châu.
Nói cách khác, tương lai trong mơ sẽ không bao giờ trở thành sự thật!
Trời quang mây tạnh, hắn lại cảm thấy mình ổn rồi!
Vừa rồi tiểu nhị còn bí hiểm giới thiệu với hắn chợ đêm trên phố La Sa, nói rằng khu đó toàn là thanh lâu sở quán nổi tiếng của kinh thành. Tối nay hắn sẽ đi, để mở mang tầm mắt!
Khang Nghị đang hí hửng thì đột nhiên nghe có người hỏi hắn một câu: “Vị công tử này, trong lầu không còn chỗ, không biết tại hạ có thể ngồi ghép bàn với công tử được không?”
Khang Nghị đang định trả lời một câu: "Thứ chó má không có mắt, cũng dám đến ngồi ghép bàn với bổn thiếu gia."
Kết quả vừa ngẩng mắt lên đã thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Tâm trạng đang vui vẻ phơi phới lập tức bị người ta đánh bay xuống đất bùn, những lời kiêu ngạo cũng bị nuốt ngược trở vào. Hồi lâu sau mới thốt ra được một câu: “Đương nhiên, đương nhiên có thể, ngươi, ngài cứ tự nhiên.”
Nhược Cát đã quen với bộ dạng nhu nhược của Khang Nghị, nhưng người vừa đến lại vô cùng bất ngờ, tuy vậy vẫn mỉm cười cảm ơn Khang Nghị.
Khang Nghị lắc đầu như trống bỏi: “Không cần, không cần.”
Người nọ trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng vẫn tự giới thiệu với Khang Nghị: “Tại hạ là Tần Qua, là thế tử của Sở hầu Thanh Dương, không biết các hạ đại danh?”
Khang Nghị lắp bắp nói: “Ta… ta … ta tên Khang Nghị.”
Chỉ báo tên họ, không nói cho đối phương biết thân phận lai lịch của mình.
Bởi vì trong giấc mơ của Khang Nghị, hắn chính là lúc đi theo mẹ kế đến kinh thành đã gặp phải Tần Qua đang sa sút, còn sỉ nhục Tần Qua… Khoan đã!
Tần Qua trong mơ không phải là thế tử của Sở hầu!
Khang Nghị chậm chạp phản ứng lại những gì Tần Qua vừa nói, rồi chỉ muốn khóc.
Doanh quốc cữu quả là lợi hại, nhưng Tần Qua cũng lợi hại hơn trong mơ rất nhiều.
Thế là, vị thế tử ‘cá mặn’ vừa mới lật mình, lại lặng lẽ lật trở lại.
Tần Qua chướng mắt Khang Nghị, bất kể là Khang Nghị nhu nhược, hèn nhát của hiện tại, hay là Khang Nghị ngang ngược, ương ngạnh lúc mới gặp trong mơ, người cuối cùng bị hắn giam cầm đến chết.
Đúng vậy, giống như Sở Ngôn đã suy đoán, Tần Qua cũng đã mơ thấy tương lai.
Và ông lão đã cho Tần Qua nhìn thấy tương lai đã nói rất thẳng thắn với Tần Qua rằng, nếu muốn thống nhất thiên hạ như trong mơ, thì phải g.i.ế.c phu nhân của Tả Lĩnh hầu, La thị.
Tần Qua có thêm ký ức của mấy chục năm, cả người cũng trở nên trưởng thành và sắc sảo hơn, không tốn nhiều sức đã giành được vị trí thế tử mà trong mơ mình chưa từng giành được. Sau đó, anh ta mới phái người đến đất phong của Tả Lĩnh hầu, muốn tìm hiểu xem vị phu nhân Tả Lĩnh hầu có tiếng xấu lan xa trong mơ rốt cuộc là người như thế nào, và vị thần tiên đã cho mình nhìn thấy tương lai tại sao lại muốn mạng của bà ta.