Lý đại nhân như được một lời thức tỉnh, dặn dò phu nhân của mình đừng lắm lời.
Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tin tức về việc người con gái mà quốc cữu gia yêu thích đã tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Lý đã lan truyền ra ngoài.
Những cô gái hôm đó không đến dự tiệc đều vô cùng đau lòng, còn những cô gái đã đến dự tiệc và đúng độ tuổi thì trở thành đối tượng bị mọi người nghi ngờ, thậm chí là tiếp cận để lấy lòng.
Trong đó, một số cô nương không muốn bị hiểu lầm, đã thẳng thắn nói không phải mình, dứt khoát phủi sạch quan hệ với Doanh quốc cữu. Cũng có một số cô nương tham lam cảm giác được người khác theo đuổi, lấy lòng, nên khi đối mặt với sự dò hỏi của người khác luôn cười mà không đáp, hoặc nói nước đôi. Còn có một số rõ ràng đã phủ nhận, nhưng lại luôn vô tình nhắc đến Doanh quốc cữu trong lời nói của mình, như thể sự phủ nhận trước đó chỉ là để tránh nghi ngờ, thực chất hai người có quan hệ rất thân thiết.
Sở Ngôn cũng không biết "Thái công tử" hẹn hò với mình chính là Doanh quốc cữu. Thậm chí vì thân phận "quả phụ" và dung mạo bình thường, cô là người đầu tiên bị loại khỏi diện nghi vấn là người trong lòng của Doanh quốc cữu.
Lúc rảnh rỗi, Sở Ngôn cũng nghe Nhược Cát kể về những tin đồn này.
Nhược Cát còn rất khó hiểu mà bày tỏ, người trong lòng của Doanh quốc cữu không thể nào cả đời không ra mắt công chúng được. Đợi đến khi Doanh quốc cữu đến cửa cầu hôn, những cô nương đó chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao, để làm gì chứ?
Đúng vậy, để làm gì.
Sở Ngôn cũng không hiểu loại tâm lý này.
Sau này, Nhược Cát dựa vào những lời đồn trên phố, đưa ra một suy đoán táo bạo – có lẽ những lời các cô nương đó nói đều là thật, Doanh quốc cữu chính là một người lăng nhăng như vậy thì sao?
Sở Ngôn nghe qua loa, cũng thuận miệng nghĩ theo: Có lý, vạn nhất Doanh quốc cữu chính là người lăng nhăng, trêu chọc nhiều cô nương như vậy, làm cho các cô nương đó đều cho rằng mình chính là người trong lòng của Doanh quốc cữu, vậy thì cũng hợp lý.
Còn chưa từng "gặp mặt", Doanh quốc cữu ở chỗ Sở Ngôn đã bị tổn hại danh tiếng, trở thành một gã củ cải lăng nhăng.
Sở Ngôn cứ thế vừa qua các điểm cốt truyện, vừa nghe Nhược Cát kể cho cô nghe những tin đồn náo nhiệt ở kinh thành. Rất nhanh đã đến Tết Thượng Nguyên.
Sở Ngôn biết sau Tết Thượng Nguyên, cô sẽ vì danh tiếng khó nghe mà bị La thái thú và phu nhân thúc giục quay về đất Tả Lĩnh. Vì vậy, Sở Ngôn đã sớm dặn dò hạ nhân, bảo họ đi mua đặc sản của kinh thành sớm một chút, để tránh lúc đó đi quá vội, lại quên mất.
Vào ngày Tết Thượng Nguyên, các con phố lớn nhỏ đã náo nhiệt từ sáng sớm.
Sở Ngôn cũng ra ngoài dạo chơi một phen. Dù sao cũng là ngày náo nhiệt nhất sau Tết, cô cũng phải đi xem cho biết.
Dạo chơi một buổi sáng trở về, vừa vào Ngô Đồng, Bàng quản sự đã đến báo, nói em gái nhà mẹ đẻ của Khang phu nhân, La Hàm Thanh, đã đến, và còn nói Khang thế tử sáng nay ra ngoài chơi, đã dẫn bạn tốt về làm khách.
“Ồ?” Sở Ngôn vui mừng khôn xiết. Tuy cô đã sắp xếp La Hàm Thanh, nhưng nếu cuối cùng là Khang Nghị dẫn bạn bè đến bắt gian, thì điểm nhiệm vụ của cô rõ ràng sẽ cao hơn rất nhiều – đương nhiên, tiền đề là nhiệm vụ lần này của cô không thất bại.
Sở Ngôn còn gọi Nhược Cát đến, hỏi Khang Nghị đã dẫn những ai về.
Nhược Cát trả lời từng người một, nhưng Sở Ngôn lại chỉ nhận ra trong đó có con nuôi của Doanh quốc cữu, Sở Hi, và thế tử của Sở hầu Thanh Dương, Tần Qua.
Sở Ngôn biết nếu cô cho hạ nhân đến chỗ Khang Nghị mật báo, nói rằng cô đã dẫn gian phu về, Khang Nghị chỉ sợ sẽ chọn cách giả c.h.ế.t chứ không phải đến bắt gian. Vì vậy, Sở Ngôn đã sắp xếp một hạ nhân, bảo hắn đến đúng thời điểm thì đến chỗ Khang Nghị, nói dối rằng có kẻ trộm vào phòng của cô.
Khang Nghị có lẽ không dám đến, nhưng những người bạn tốt mà Khang Nghị dẫn về đều là những thiếu niên tuổi trẻ hiếu thắng, trong đó người lớn tuổi nhất là Sở Hi còn từng cùng họ đến kinh thành, không thể nào làm ngơ được, nhất định sẽ qua giúp bắt trộm.