Sở Ngôn cười nhạo: “Nói một tiếng xin lỗi là xong à? Thiếu gia ta lần này là vào kinh đi thi, cha mẹ, thầy cô trong nhà đều đang chờ đó. Quay về nếu biết ta bị người ta nhận làm thứ đồ chơi không đứng đắn đó, ngươi nói xem cơn giận của họ nên trút lên đầu ai?”
Người đàn ông biết co biết duỗi, liên tục xin lỗi, suýt chút nữa đã quỳ xuống dập đầu, không còn vẻ kiêu ngạo, ngang ngược lúc trước.
Sau đó, Sở Ngôn nói một câu không muốn gặp lại anh ta nữa, người đàn ông lập tức liền dặn dò hạ nhân thu dọn hành lý, cũng không màng đường đi khó khăn, trực tiếp liền đứng dậy rời khỏi trấn Bình Khang, ngay cả con bé đã mất cũng vứt lại sau đầu.
Sở Ngôn nghĩ người đàn ông đã biết thân phận của mình, sau này nhất định sẽ trốn tránh mình. Dù không trốn, mình cũng có cách để giấu cô gái đã thuận tay cứu đi, nên liền không quan tâm đến người đàn ông đã rời đi như trốn nữa.
Mục Dịch thì không nghĩ thoáng như Sở Ngôn. Anh ghi nhớ ký hiệu trên xe ngựa của người đàn ông đó, chuẩn bị sau khi về kinh sẽ từ từ tra, không thể để Sở Ngôn vô cớ bị người ta sỉ nhục được.
Sở Ngôn dặn dò Nhất Trản vài câu, sau đó liền cùng Mục Dịch vào khách điếm.
Vừa rồi đánh nhau đã làm hỏng không ít bàn ghế. Sở Ngôn đưa cho chủ quán một túi bạc, ngoài tiền thuê phòng, phần còn lại coi như là tiền bồi thường.
Nụ cười gượng gạo trên mặt chủ quán lúc này mới thật hơn vài phần.
Sau đó, tiểu nhị dẫn họ lên lầu. Sở Ngôn thấy trong phòng cũng khá ấm áp, liền cho người mang nước ấm đến tắm rửa. Tắm rửa xong, cô đi khập khiễng vòng qua tấm bình phong ra ngoài, liền nhìn thấy Nhất Trản đã theo lời dặn của cô, lén đưa cô gái giấu trong xe ngựa vào phòng. Lúc này, cô gái đó đang ngồi trên ghế trong phòng.
Sở Ngôn đã đặc biệt dặn Nhất Trản, không được nhìn mặt cô gái đó. Vì vậy, Nhất Trản trước sau đều để cô gái dùng áo choàng lông chồn che kín mình. Cô gái không hiểu nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, dù là ngồi trong phòng, cũng vẫn che kín toàn thân. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Sở Ngôn, lúc này mới thoáng cởi áo choàng lông chồn ra.
Nếu Nhất Trản ở đây nhất định sẽ bị dọa cho giật mình, vì khuôn mặt từ từ lộ ra đó, vậy mà lại giống hệt với nhị cô nương nhà họ.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Sở Ngôn lại muốn cứu cô – người thay thế cho Thiên Mệnh Chi Tử, đã có.
Sở Ngôn nhếch khóe môi, làm cho cô bé nhìn đến ngây người.
Sở Ngôn ngồi xuống đối diện cô bé, cũng đặt điểm tâm và nước trà trên bàn trong tầm tay của cô bé, bảo cô bé ăn trước một chút.
Cô bé nhỏ giọng cảm ơn, sau đó liền ăn ngấu nghiến.
Sở Ngôn chống cằm nhìn, phát hiện cô bé này tuy trông giống Cố Kiểu Nguyệt, nhưng khí chất, lời nói và hành động lại không hề giống.
Quá nhút nhát, lại còn dễ tin người, chỉ vì Sở Ngôn giúp cô bé trốn thoát đã tin tưởng Sở Ngôn như vậy, cũng không sợ mình vừa mới ra khỏi hang cọp lại vào hang sói, đơn thuần như một tờ giấy trắng.
Sở Ngôn đợi một lát, thấy cô bé ăn gần xong, mới hỏi: “Ngươi tên gì.”
Cô bé trả lời: “Ta, ta tên Tam Hỉ.”
Sở Ngôn cau mày, giọng nói cũng không giống, lại còn có giọng địa phương rất nặng.
Tam Hỉ thấy Sở Ngôn cau mày, cho rằng mình đã làm Sở Ngôn không vui, cắn môi, có chút hoảng loạn.
Sở Ngôn tiếp tục hỏi: “Nhà ngươi ở đâu? Những người đó tại sao lại muốn tìm ngươi, ngươi lại tại sao muốn chạy trốn?”
Tam Hỉ sững sờ, lập tức ướt hốc mắt, nức nở nói: “Nhà ta ở thôn Tiểu Anh Khê ngoài thành, mẹ ta bệnh nặng đã chết, cha ta, cha ta đã cưới cho ta một người mẹ kế, mẹ kế không thích ta, đã bắt cha ta bán ta cho một vị đại nhân đi ngang qua làm tiểu thiếp …”
Sở Ngôn: “Vậy ngươi là muốn quay về để bị bán thêm một lần nữa, hay là đi theo ta?”
Tam Hỉ không ngờ mình còn có thể lựa chọn, đầu tiên là vô cùng bối rối, sau đó “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin Sở Ngôn mang cô đi, còn nói mình biết bổ củi, biết nhóm lửa các thứ.
Sở Ngôn nghe xong cười một tiếng. Tam Hỉ không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng cũng đoán được mình có thể đã làm trò cười, liền im lặng không nói bậy nữa, chỉ có hai tay không ngừng vặn vẹo ngón tay, lòng đầy hoảng loạn, sợ hãi.