Hình Tượng Không Thể Sụp Đổ

Chương 377

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hít—

Đây thật sự không phải ma tu sao? Nhưng chắc là không thể nào, căn cứ của Tiên Minh ở Thiên Giai Thành sao lại có thể xuất hiện ma tu.

Ánh mắt như thực chất của Lâm Tức làm Sở Ngôn rùng mình một trận, sau đó tầm mắt rời đi, bên tai vang lên một tiếng cười nhạo.

Sở Ngôn nghĩ nghĩ, cảm thấy theo tính tình của Thanh Liên trưởng công chúa, dù đã chuẩn bị tâm lý, giờ phút này cũng nên sẽ bị tiếng cười nhạo này làm tổn thương sự kiêu ngạo vốn có của nàng.

Vì thế Sở Ngôn càng cúi thấp đầu hơn, và trong đáy mắt ấp ủ sự ẩm ướt.

Lâm Tức chống cằm, không chút để ý hỏi: “Ngươi muốn gì?”

Giọng nói khàn khàn từ tính, tùy ý mà lười biếng, như một con rắn sắp ngủ đông, dùng vảy lạnh lẽo lướt qua làn da nóng bỏng, thân mật mà lại kinh hãi.

Sở Ngôn bị linh áp của tu sĩ mà Lâm Tức vô tình tỏa ra khi mở miệng làm cho không thở nổi, căn bản không nói nên lời.

Lâm Tức phát hiện ra, nhưng lại không có ý định thu hồi linh áp, mà ung dung chờ Sở Ngôn trả lời hắn.

Sở Ngôn tốn không ít sức lực: “Lên, Thiên Giai…”

Phát âm khó khăn làm Sở Ngôn từ bỏ việc vòng vo, nói thẳng ra mục đích của mình.

Phàm nhân đều muốn lên thượng giới, điều này không kỳ lạ, vì thế Lâm Tức không tìm hiểu lý do đối phương phải lên Thiên Giai, mà ngả ngớn nâng cằm nàng lên, hỏi: “Vì lên Thiên Giai, ngươi nguyện ý trả giá gì?”

Lâm Tức nhìn thấy sự ẩm ướt trong đáy mắt của Sở Ngôn sau khi bất ngờ bị lộ ra, rồi lại vội vàng vẽ nên một nụ cười hoàn mỹ, trong lòng càng thêm không thoải mái.

Sở Ngôn cũng không thoải mái, bởi vì nàng vẫn không nhìn rõ được dáng vẻ của đối tượng “ lần đầu” này.

Nguyên nhân cũng không khó đoán, phần lớn là vì hắn cảm thấy mình không có tư cách nhìn thấy mặt hắn.

— Sự ngạo mạn của tu sĩ thượng giới.

Thôi kệ, Sở Ngôn nhân động tác cúi mắt mà hơi liếc xuống, nhìn về phía thân hình của đối phương, tuy bị quần áo bao bọc, nhưng dáng người hẳn sẽ không quá kém.

Sở Ngôn nhắm mắt lại, ngón tay run rẩy nắm lấy tay hắn, áp lên mặt mình, và dùng má mình cọ vào lòng bàn tay hắn một cách mập mờ, gian nan phát ra âm thanh: “Bất cứ, điều gì.”

Nắng sớm vừa ló dạng, khoảng sân dùng để chiêu đãi khách quý thượng giới vẫn thanh lãnh yên tĩnh.

Hôm trước có một đạo sĩ Tiên Minh nóng vội muốn đến gần, đã bị thần thức bao phủ cả tòa sân như một kết giới làm cho trọng thương. Sau đó, tất cả mọi người trong căn cứ Tiên Minh đều học được bài học, bình thường đi đường đều tránh xa khoảng sân đó, dù phải đi một vòng lớn cũng không dám tùy tiện lại gần.

Ánh nắng chan hòa xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn trang điểm, gió nhẹ khẽ thổi, làm tung tấm rèm che không được kéo kín, để lộ ra cảnh tượng có phần quỷ dị trên giường.

Lâm Tức là tu sĩ cấp cao, không ăn không ngủ là chuyện bình thường. Hắn cũng lười vì phối hợp với ai mà bắt chước phàm nhân, cho nên dù Sở Ngôn đang ngủ say, hắn cũng chỉ nằm nghiêng chống tay lên đầu, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ của nàng.

Suýt nữa thì đã g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ vừa là đồ đệ vừa là tình duyên của mình này rồi, Lâm Tức nghĩ.

Nhưng Lâm Tức cảm thấy điều này không thể trách hắn, rốt cuộc không có tu sĩ cấp cao nào lại rảnh rỗi đi nghiên cứu phàm nhân, cho nên hắn cũng là sau khi “ muốn ” Sở Ngôn mới biết, thể chất của phàm nhân căn bản không chịu nổi linh lực chảy ngược do hoan ái với tu sĩ gây ra.

Không còn cách nào, hắn đành phải mất thêm chút thời gian, khai thông và hấp thụ linh lực của mình trong cơ thể Sở Ngôn. Nhưng toàn bộ quá trình không thuận lợi, bởi vì trong cơ thể phàm nhân không có kinh mạch để linh lực lưu thông. Linh lực trong cơ thể Sở Ngôn tán loạn, muốn thu hồi linh lực mà không làm tổn thương nàng, khó khăn không khác gì bảo một phàm nhân tìm lại một chén vừng đã bị đổ vào và trộn lẫn trong một túi gạo.

May mắn là Lâm Tức có một sư điệt tu hợp hoan đạo, và cũng may mắn là vị sư điệt không có tiết tháo này luôn thích thú trong việc giới thiệu cho người khác niềm vui của âm dương hòa hợp. Mỗi khi tặng quà đều là kinh nghĩa hợp hoan đạo hoặc các loại pháp khí mà công dụng khó nói hết lời. Lâm Tức đã xem qua một quyển kinh nghĩa trong đó, nhớ rằng công pháp đầu tiên trong kinh nghĩa, sau khi sửa đổi một chút có thể áp dụng cho tình huống hiện tại, không chỉ có thể hấp thụ lại linh lực đang tán loạn trong cơ thể Sở Ngôn, mà còn có thể tạo ra kinh mạch linh lực cho nàng.

Hình Tượng Không Thể Sụp Đổ

Chương 377