Hình Tượng Không Thể Sụp Đổ

Chương 388

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sự thay đổi của họ đã thu hút sự chú ý của đồng môn. Đối với các đệ tử ngoại môn xuất thân từ thượng giới, không có gì làm họ tức giận hơn là một kẻ phế vật luôn quỳ gối lại cố gắng đứng dậy. Vì thế, sự bắt nạt lại một lần nữa ập đến, thậm chí còn trầm trọng hơn.

Nhưng sáu người đó lại không còn một mực chịu đựng, mà dưới sự chỉ điểm của Sở Ngôn đã lợi dụng sự yếu thế của mình ở thượng giới, bề ngoài giả ngốc giả yếu giả vô tội, sau lưng lại châm ngòi hãm hại, tiến hành các cuộc phản công ở mức độ khác nhau.

Sở Ngôn để cho sáu người họ trút giận, nhưng không để họ tiếp tục đối đầu với đồng môn.

Rốt cuộc mục tiêu của Sở Ngôn, là tất cả các đệ tử ngoại môn.

Sở Ngôn thông qua theo dõi phát hiện Kỳ Liên và chưởng sự liên thủ, tư túi một phần tiền tiêu hàng tháng của đệ tử ngoại môn. Sở Ngôn nhân cơ hội này đã kết nối với chưởng sự, sau khi thỏa thuận điều kiện với hắn đã đẩy Kỳ Liên khỏi vị trí đứng đầu, thay thế vị trí của nàng trong ngoại môn, và dành thời gian từ từ chỉnh đốn những người còn lại.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Sở Ngôn không chỉ trở thành lãnh tụ trên danh nghĩa của các đệ tử ngoại môn, mà còn là người dẫn đường về mặt tinh thần của họ.

Chưởng sự cũng vì vậy mà phát hiện Sở Ngôn quả thật là một nhân tài, và quyết định theo như đã hẹn trước với nàng, giới thiệu nàng cho trưởng lão Mộ Dương của Vạn Nhận Phong.

Trưởng lão Mộ Dương là một trong tám đại trưởng lão của Vạn Nhận Phong, có một khuôn mặt chính nghĩa lẫm liệt, quân tử đoan chính, nhưng thực chất là một con quỷ háo sắc.

Trong cốt truyện gốc, Thanh Liên trưởng công chúa đã trở thành đệ tử được trưởng lão Mộ Dương sủng ái nhất.

Vì thế, Thanh Liên trưởng công chúa đã phải trả giá gì, tự không cần phải nói.

Chưởng sự muốn lấy lòng trưởng lão Mộ Dương, Sở Ngôn muốn bái trưởng lão Mộ Dương làm sư phụ, hai người ăn nhịp với nhau. Rất nhanh, từ phía trưởng lão Mộ Dương đã truyền đến tin tức, nói rằng ông tò mò về vị đệ tử ngoại môn có thiên phú tuyệt vời này, muốn khảo sát công khóa của nàng, còn nói nếu có thể làm ông hài lòng, ông nguyện ý thu Sở Ngôn làm đồ đệ.

Đến ngày hẹn, Sở Ngôn cầm ngọc bài ra cửa, đi đến Lạc Nhật Loan nơi trưởng lão Mộ Dương cư trú.

Nửa đường, Sở Ngôn gặp Ngô Thần An, người đã từng say gục trong rừng cây.

“Ngươi thật sự muốn đi sao?” Ngô Thần An hỏi Sở Ngôn, trên mặt tràn đầy u ám và lo lắng.

Xem ra hắn biết Sở Ngôn lần này đi sẽ phải đối mặt với điều gì.

Sở Ngôn mỉm cười: “Cơ hội hiếm có, tại sao không đi?”

Ngô Thần An bị nụ cười của Sở Ngôn làm cho đau lòng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, giọng điệu kịch liệt chất vấn: “Ngươi lại muốn làm đệ tử nội môn đến vậy sao?!”

Nụ cười trên mặt Sở Ngôn dần dần nhạt đi, nàng nhìn Ngô Thần An, mở miệng nói cho hắn biết: “ Đúng vậy.”

Ngô Thần An nhận được câu trả lời, nhưng vẫn vô cùng khó hiểu, giọng điệu lo lắng thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Tại sao?”

Sở Ngôn bước đi, lướt qua hắn: “Làm gì có tại sao, chẳng qua chỉ là muốn đứng ở vị trí cao hơn thôi.”

Sở Ngôn mắt cũng không chớp mà nói ra lời nói dối, cằm hơi nâng lên toát ra vài phần cao ngạo, khiến cho lời nói dối của nàng càng thêm chân thật.

Phảng phất như nàng thật sự là một kẻ tiểu nhân vô sỉ, vì để leo lên cao mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Bờ vai của Ngô Thần An chùng xuống, và mặc kệ Sở Ngôn đã đi xa có nghe thấy không, hắn tự mình hỏi một câu: “Những bình rượu mạnh lúc trước, là ngươi đặt dưới giường của ta phải không?”

Quả nhiên không nhận được câu trả lời, Ngô Thần An cười lên một tiếng, cười cười rồi lại rơi nước mắt. Hắn lấy tay áo lau mạnh nước mắt, xoay người nhìn về hướng Sở Ngôn rời đi, mắt đỏ hoe nói ra lời hứa của mình: “Ta sẽ giúp ngươi — coi như là báo đáp việc ngươi đã từng kéo ta ra khỏi địa ngục Vô Gian.”

“Lại gây chuyện à?” Cửu Tiêu đang xử lý nội vụ của Tiên Minh cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

Mặc Vũ bắt chéo chân nằm trên chiếc sập bên cạnh, vô cùng oan ức mà nói: “Ta không có.”

Cửu Tiêu lại hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại ăn vạ ở chỗ ta không đi?”

Hình Tượng Không Thể Sụp Đổ

Chương 388